Hình Đồ
Chương 212 : Trận quyết chiến Hà Nam Địa (3)
Ngày đăng: 01:39 20/04/20
Mây chiều bốn phía hợp lại, quạ khách bay loạn.
Ráng chiều phía tây Thiên Đình ép chặt lấy mặt đất. Đồng cỏ hoang dã rậm rạp, dần dần u ám. Trong cảnh chiều chạng vạng lại càng cô đơn và lạnh
lẽo. Không khí dường như cũng ngưng kết lại, trong đó đầy rẫy mùi hôi
tanh sặc mũi và mùi máu tươi nồng nặc.
Những thi thể nằm ngổn ngang trên mặt đất, những con chiến mã vô chủ kêu gào trong hoang dã.
Những binh khí đứt đoạn cắm hỗn loạn trên mặt đất, dường như đang kể câu chuyện nào đó...
Trong hai ngày, người Hung Nô và quân Tần đã tiến hành vô số lần giao
chiến mang tính chất thăm dò. Từ mười mấy người đầu tiên, đến sau này
tác chiến tới nghìn người. Hai bên đều tử thương. Xa xa có ánh lửa trại
lập lòe, còn mơ hồ vọng lại tiếng kèn lệnh “u u”, càng tăng thêm sự thê
lương.
Mông Điềm trèo lên vọng đài, nhìn xa xa về phía doanh địa Hung Nô.
- Dương Hùng, các đạo nhân mã đã sắp xếp ổn thỏa chưa?
- Khởi bẩm Thượng Tướng Quân, đã sắp xếp ổn thỏa rồi ạ... Chỉ là Đầu Man chậm chạp không chịu phát động công kích. Nếu cứ tiếp tục giằng có như
vậy, đại quân sớm muộn cũng sẽ lộ ra kẽ hở.
Người vừa nói là một tướng lĩnh cường tráng khoảng chừng ba mươi tuổi
tên là Dương Hùng, xuất thân từ Đại Doanh Lam Điền, bây giờ dưới trướng
Mông Điềm, giữ chức Quan Bái Hiệu Úy.
Doanh địa bây giờ ở đèo, chính là sở bộ của Dương Hùng. Mấy ngày liền
giao chiến, khiến cho Dương Hùng tổn thất vô cùng nghiêm trọng, cho nên
có chút nóng ruột.
Mông Điềm đương nhiên hiểu tâm tư của Dương Hùng.
- Đầu Man làm như thế, cũng là bình thường.
Lão hít một hơi dài, trên mặt tỏ ra hài lòng.
- Nếu không như vậy, làm sao có thể để lão tin rằng binh lực ở Thượng Quận của ta trống rỗng?
Nhẫn nhịn thêm chút nữa, hôm nay chúng ta tổn thất bao nhiêu, ngày sau sẽ đều được đền bù trở lại.
Trận chiến trên núi Kê Đầu đã kết thúc. Bình hầu thu được toàn thắng.
Đồng thời còn tạo ra một hiện tượng giả, tin rằng không bao lâu, Đầu Man sẽ không nhẫn nại được.
Đang lúc nói chuyện, có tên tiểu hiệu chạy đến.
Mông Điềm không hề để ý, chỉ chăm chú nhìn đại doanh Hung Nô ở phía xa xa.
- Đại Thiền Vu vạn tuế!
Trong vương trướng, đột nhiên vang lên tiếng hô rung trời lở đất.
Y Nha Tư và Độc Long Kỳ không nói lời nào, sải bước xông ra khỏi vương
trướng. Cùng lúc đó, trong doanh địa người Hung Nô vang lên tiếng kèn
lệnh kéo dài.
Tùng tùng.... Tùng tùng...
Tiếng trống trận rung trời vang lên, từng hàng từng đội kỵ binh tinh
nhuệ Hung Nô xông ra khỏi doanh địa, tấn công về hướng đại doanh quân
Tần.
Trong đại doanh quân Tân đã gần như trống rỗng.
Chỉ còn lại không đến nghìn quân Tần, dưới sự tấn công hung hãn của quân Hung Nô, thậm chí không kéo dài được thời gian một nén hương, đã chết
không còn một người.
Đầu Man ngồi giạng chân trên lưng ngựa Vương Chi Tinh màu đen thuần, chỉ huy hàng ngũ bắt đầu truy kích.
Còn hai đội kỵ quân tinh nhuệ của Y Nha Tư và Độc Kỳ Long, hộ vệ cho
trung quân, phi như bay trong đêm, có tư thế không phá Chiêu Vương
Thành, thề không từ bỏ.
Còn Thanh Các Nhĩ, lại đứng ở trong doanh địa vắng vẻ, nhìn theo đại quân rời đi.
- Hữu Cốt Đô Hầu, Đại Thiền Vu thật sự khinh người quá đáng rồi... Mấy
hôm trước là chúng ta giao chiến với Tần mọi rợ, nhưng bây giờ sắp nhìn
thấy chiến thắng rồi, lại gạt chúng ta qua một bên. Nghỉ ngơi và hồi
phục... Đại Thiền Vu rõ ràng là châm biếm dũng sĩ bộ lạc Hô Diễn chúng
ta.
- Châm biếm?
Thanh Cách Nhĩ nhẹ nhàng nói:
- Lão không còn cơ hội châm biếm nữa, cứ để lão đắc ý một lần đi. Truyền lệnh của ta, lập tức thu lại toàn bộ quân nhu lương thực.
- Chúng ta phải đi theo sao?
Thanh Cách Nhĩ cười bí hiểm:
- Đi theo? Đi tìm đường chết sao? Ta không có hứng thú... Thu tất cả quân nhu lương thực, hỏa tốc lui về Lâm Hà Độ Khẩu.
Mệnh lệnh kì quặc này khiến tên hầu cận bên cạnh nhất thời ngẩn người.