Hình Đồ
Chương 220 : Lựa chọn
Ngày đăng: 01:39 20/04/20
Lâm Hà Độ, nghe tên giống như chỉ là một bến đò.
Đương nhiên lúc người Hung Nô qua sông, Lâm Hà là một thôn ở đầu cầu,
sau đó sau khi người Hung Nô đứng vững ở Hà Nam Địa, Lâm Hà lại trở
thành đầu mối then chốt liên kết giữa hai vùng Hà Nam Địa và Hà Bắc, vị
trí vô cùng quan trọng. Đây là vùng chăn nuôi ở Hà Nam Địa của bộ lạc Hô Diễn, có gần mười vạn người sống ở đây. Xét về cả Hà Nam Địa thì Lâm Hà Độ Khẩu không được coi là doanh địa lớn, nhưng cũng có thể coi là thuộc dạng trung bình.
Lúc Hô Diễn Đề gió bụi dặm trường từ Hà Bắc chạy tới Lâm Hà, đã là ngày
thứ ba Cù Diễn bị thất thủ. Mấy ngày nay, lão luôn xử lí việc di chuyển ở Hà Bắc. Nếu như người Hung Nô thất bại, sẽ phải đối diện không chỉ là
sự tấn công của lão Tần, đồng thời còn phải đối mặt với tập kích của hai bên Đông Hồ và Nguyệt Thị. Cho nên, Hô Diễn Đề nhất định phải chuẩn bị
tốt tất cả sự vụ, bao gồm cả giao hợp với Nguyệt Thị. Vì điều này, Mạo
Đốn đã đưa ra, tây thì liên kết với Nguyệt Thị, đông thì dựa vào phương
trận Đông Hồ. Nói một cách tổng thể, chính là phải thuận lợi mọi bề,
sinh tồn trong kẽ hở. Đồng thời phải chuẩn bị mở rộng về phía bắc, để
thôn tính các dân tộc du mục nhỏ yếu ở phía bắc Hung Nô.
Để liên hợp với Nguyệt Thị, Mạo Đốn lệnh cho Hô Diễn Đề đem trả cho
Nguyệt Thị hai nghìn dặm đất và hàng vạn trâu dê mà năm ngoái Nguyệt Thị tặng cho Hung Nô. Hô Diễn Đề trong khoảng thời gian này ở Hà Bắc chính
là bận rộn chuyện này.
- Cù Diễn thất thủ rồi? Sao Cù Diễn lại có thể thất thủ?
Lúc Hô Diễn Đề nghe được tin này, mặt không khỏi biến sắc:
- Vậy Châu Nhi đâu? Châu Nhi có bỏ chạy khỏi Cù Diễn chưa?
Mạo Đốn nhìn gầy gò, cũng rất tiều tụy. Y nhắm hờ mắt lại, hồi lâu sau mới khẽ thở dài:
- Toàn quân Cù Diễn bị diệt, Tô Lặc chết trận tại chỗ. Theo những người
chạy trốn ra nói, lúc Tần mọi rợ công chiếm Cù Diễn, Châu Nhi vẫn còn
trong Khung Lư của ta. Còn có hơn vạn nữ nhi và trẻ hỏ, đều rơi vào
trong tay Tần mọi rợ.
Gân xanh trên trán Hô Diễn Đề lộ ra, hai tay nắm thành nắm đấm.
- Vậy...
Không đợi Hô Diễn Đề nói hết, Mạo Đốn khổ não nói:
- Bây giờ không chỉ là Cù Diễn xảy ra chuyện, theo thông tin nhận được
từ thám báo, ba ngày trước, Đầu Man bại binh ở Hoành Sơn thành Chiêu
Vương.... Hơn hai mươi vạn đại quân hầu như bị tiêu diệt toàn bộ, Hữu
Hiền Vương và Tả Hữu đại tướng chết trận tại chỗ.
- Hả?
Tuy rằng đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi Hô Diễn Đề nghe tin này, vẫn ngẩn người ra, hồi lâu không nói lời nào.
Đầu Man thất bại...
Hồi lâu sau Hô Diễn Đều cuối cùng cũng phản ứng lại:
- Đại Thiền Vu, chúng ta có nên lập tức xuất binh, đoạt lại Cù Diễn không?
Lưu Khám lại hỏi:
- Nếu như y nhìn ra ý đồ của chúng ta, chúng ta nên ứng phó như thế nào?
- Ứng phó?
Trần Bình không khỏi phá lên cười.
- Quân hầu, ngươi nghĩ quá lớn rồi, quá xa rồi... Có một số chuyện căn
bản không phải là bây giờ có thể nghĩ, hoặc là nói ngươi cũng không nên
nghĩ. Có thể nói, bây giờ ngươi làm đã đủ rồi. Lần này Thượng tướng quân có thể nhanh chóng đánh bại Cù Diễn, nói trắng ra ngươi ít nhất cũng có nửa công lao. Cho nên, bây giờ cai ngươi nên nghĩ là dự định sau này.
- Dự định sau này?
- Không sai, chính là dự định sau này. Đối với Mạo Đốn, tự có Đông Lăng
Hầu đối phó. Phía ngươi chỉ cần giữ Cù Diễn, phá hỏng đường lui của Đầu
Man, mặt khác cũng phải suy nghĩ, bây giờ ngươi nên phát triển thế nào.
Đi Hàm Dương hay là ở lại Hà Nam Địa, hoặc có lẽ... quay lại Lầu Thương. Bình cho rằng, sau khi đại chiến kết thúc, Thượng tướng quân nhất định
sẽ hỏi ngươi chuyện này, ngươi nên trả lời như thế nào?
Lưu Khám không thể không trầm mặc!
Những lời Trần Bình nói, tuyệt đối không phải bắn tên không đích.
Đại chiến sắp kết thúc, ta nên lựa chọn như thế nào?
Trong thời gian ở Bắc Cương, mặc dù mỗi ngày đều không thể thiếu chinh
chiến giết chóc, nhưng Lưu Khám cũng đã thích cái cảm giác như vậy.
Những Lão Tần nhân gan góc kia đã khiến cho hắn nảy sinh một tình cảm khác đối với vương triều Đại Tần.
Kiếp trước những điều hắn nghe được đếu là Đại Tần tàn bạo thế nào thế
nào, những không thể phủ nhận, ở thời đại này, lại tràn đầy tâm huyết.
Có lúc, Lưu Khám thật sự nghĩ dứt khoát giữ Lão Tần là được. Nhưng lại
nghĩ, giữ Lão Tần...Nói dễ như vậy sao? Trừ phi hắn có tư cách khuyên
Thủy Hoàng đế. Hắn có thể có tư cách sao? Với người trung thành tận tâm
với Thủy Hoàng đế như Mông Điềm, lẽ nào không nhìn ra ảnh hưởng chính
trị của Lão Tần? Mông Điềm còn không khuyên nổi Thủy Hoàng đế, bản thân
mình có từa cách và năng lực khuyên Thủy Hoàng đế sao? Không khuyên nổi
Thủy Hoàng đế, vậy tương lai của Đại Tần...
Lưu Khám rất rõ tính cách của mình, tuyệt đối không thể khuất phục dưới trướng Triệu Cao.
Vậy thì, ở lại Hà Nam Địa, giúp đỡ Phù Tô?
Đây có lẽ cũng là một sự lựa chọn tốt, nhưng cũng chỉ là tương đối tốt mà thôi.
Lưu Khám do dự, lặng yên ngồi trong trướng, không nói lời nào. Hồi lâu sau, hắn nhìn Trần Bình, hỏi:
- Đạo Tử, ngươi cho rằng ta... nên trả lời như thế nào?