Hình Đồ
Chương 221 : Đầu Man tức chết
Ngày đăng: 01:39 20/04/20
Trần Bình không trả lời.
Không phải là y không muốn nói, thực ra là không cách nào nói. Lựa chọn
thế nào, dù sao cũng liên quan đến tương lai của Lưu Khám, Trần Bình
không thể đưa ra quyết định.
Đương nhiên y có thể bày mưu tính kế, có thể tiến hành phân tích cho Lưu Khám, nhưng đáp án cuối cùng, nhất định phải là do Lưu Khám đi tìm.
Loại việc thế này, người ngoài không thể nhúng tay quá nhiều. Cho dù là
Lưu Khám rất tin tưởng y, Trần Bình cũng không dám mạo muội đưa ra đáp
án.
Còn Lưu Khám, nhanh chóng đem chuyện này bỏ ra phía sau đầu.
Nguyên nhân rất đơn giản, ngày thứ tư công chiếm Cù Diễn, Lưu Khám nhận được tin tức chính xác:
- Trần Bình dẫn năm vạn Đô úy quân đã đi qua di chỉ thành Phú Bình, đang tiến nhanh về phía Lâm Hà Độ Khẩu. Chủ lực đã công chiếm Đặng Khẩu,
nhân mã tiên phong không ngừng tiến sát Lâm Hà. Dự tính trong vòng hai
ngày là có thể phát động công kích với Lâm Hà Độ Khẩu.
Như vậy, Mạo Đốn thờ ơ lãnh đạm với Cù Diễn, hình như cũng có nguyên nhân hợp lý.
- Mạo Đốn nhất định đã phát hiện binh mã của Bình Hầu!
Mông Khắc nói:
- Từ Lâm Hà Độ Khẩu đến Cù Diễn, đi đi lại lại cần hai ngày. Nếu như Mạo Đốn muốn cướp lại Cù Diễn, nhất định phải đoạt lại Cù Diễn trong một
ngày, thậm chí là thời gian ngắn hơn, sau đó đem nữ nhân và trẻ con ở Cù Diễn về Lâm Hà Độ Khẩu. Điều này rõ ràng là chuyện không thể nào, cứ
coi như Mạo Đốn đó có thể đánh hạ Cù Diễn trong vòng một ngày, y cũng
không thể nào đem số nữ nhân và trẻ con, còn có cả vật tư đi được.
Như vậy, ra quân ồ ạt ngược lại còn lợi bất cập hại.
Hơn nữa binh mã Bình hầu đã xuất hiện, khiến cho Mạo Đốn không dám dễ
dàng mạo hiểm, chỉ có thể giương mắt nhìn chúng ta công chiếm thành Cù
Diễn.
Mông Tật trước nay toàn là kẻ phụ họa cho Mông Khắc, nghe vậy gật đầu liên tục.
Bọn người Lưu Khám cũng đồng ý với những điều Mông Khắc nói, chỉ có Trần Bình có vẻ rất trầm tư. Sau một hồi trầm tư, y hỏi:
- Quân hầu, bây giờ trước mắt chúng ta bày ra hai con đường. Một con
đường là há miệng chờ sung, đợi bại quân Đầu Man đến, sau đó đánh ra
ngoài thành.
Con đường khác, chính là khởi binh suốt đêm, tấn công Lâm Hà Độ Khẩu.
- Tấn công Lâm Hà?
Mông Khắc trợn mắt, kinh ngạc nhìn Trần Bình nói:
- Đạo Tử. Tấn công Lâm Hà Độ Khẩu làm gì? Giết được Đầu Man, đủ khiến nguyên khí Hung Nô bị tổn thương nặng nề.
- Ta có một loại cảm giác!
Trần Bình nói:
- Mạo Đốn đó còn khó đối phó hơn Đầu Man rất nhiều. Những gì Khắc Quân
hầu nói lúc trước, đúng là rất có lý. Mạo Đốn có thể là sợ binh mã Bình
hầu sắp đến, nên án binh bất động. Nhưng ta lại cho rằng, Mạo Đốn từ lúc bắt đầu đã không định cướp lại Cù Diễn.
Trên thực tế, cướp lại Cù Diễn không hề có lợi ích gì đối với y.
- Chúng ta đi!
Lão quay đầu ngựa, định bỏ đi. Chợt nghe bên cạnh có tiếng hò hét, một đạo nhân mã bỗng nhiên xuất hiện phía sau lão.
- Lão Thiền Vu còn định đi đâu?
Người dẫn binh chính là Mông Khắc. Y chưa dứt lời, hai bên thành lại
xuất hiện hai đạo nhân mã, chính là Phàn Khoái và Đồ Đồ. Nhân số không
nhiều, mỗi người đều đem theo khoảng hai trăm người bên cạnh. Nhưng mấy
trăm người này, bao vây bọn Đầu Man ở giữa, khiến cho Đầu Man sợ đến há
hốc mồm.
Cù Diễn, đúng là bị Tần mọi rợ công chiếm rồi sao?
Thế nhưng ở Cù Diễn ta để lại hơn vạn người, còn có Mạo Đốn trấn thủ, sao lại có thể...
Hình như ngay lập tức hiểu được điều gì, Đầu Man quay đầu nhìn lên phía trên lầu thành một cái. Môi lão khẽ mấp máy:
- Tần mọi rợ, Mạo Đốn đã hàng rồi sao?
- À, ngươi nói cái vị Đại Vương Tử của ngươi sao?
Trần Bình không nhịn được cười ha hả:
- Theo ta biết, lúc ngươi khai chiến ở Hoành Sơn, Đại Vương Tử của ngươi đã tập hợp nữ nhân và trẻ con của các bộ lạc Nam Địa, định qua Hoàng Hà mà tự lập. Lúc chúng ta công chiếm thành Cù Diễn, Đại Vương Tử của
ngươi không có trong thành.
- Điều này không thể nào, không có mệnh lệnh của ta, nó làm sao dám làm vậy?
Trần Bình cười nói:
- Lão Thiền Vu, ngươi đúng là già rồi... Sao Mạo Đốn lại không dám? Y có bộ lạc Hô Diễn làm hậu thuẫn, lại có Yên Thị của ngươi ra mặt trợ giúp, đương nhiên là mọi việc đều thuận lợi. Nhưng ngươi cũng không cần lo
lắng, Quân hầu của chúng ta đã bao vây Lâm Hà Độ Khẩu rồi, không lâu sau chắc chắn Mạo Đốn sẽ sớm gặp được ngươi. Thật là đáng thương, làm Thiền Vu làm đến thân phận của ngươi... Khà khà.
Những lời của Trần Bình làm mọi người đều cười phá lên.
Đầu Man ngây dại nhìn Trần Bình, hình như không thể nào tin được những lời y nói.
- Ngươi nói, Lan Chỉ...
- Khà khà, Lão Thiền Vu, ngươi vừa mới đi, Lan Chỉ Yên Thị của ngươi đã ngủ cùng Mạo Đốn, trở thành Yên Thị của Mạo Đốn rồi.
- Ngươi nói láo!
Đầu Man dù thế nào cũng không ngờ được, hai người thân thiết nhất lại phản bội lão.
Một trận tiếng động trong cổ họng, trong cổ họng trong mắt phát điềm,
tay lão chỉ vào Trần Bình, lời còn chưa nói, máu đã phun ra ngoài, sau
đó ngã xuống dưới mặt đất.
- Đại Thiền Vu!
Tên hầu cận kinh hãi hét lên một tiếng.
Cũng đúng lúc này, tiếng trống trận ù ù vang lên trên lầu thành.
Mông Khắc giơ tay lên, chỉ vào phía trước:
- Tấn công cho ta, một tên cũng không để thoát!