Hình Đồ
Chương 222 : Máu nhuộm bến Lâm Hà
Ngày đăng: 01:39 20/04/20
Trời sắp sáng! Lúc này, là lúc bóng tối trước ánh bình minh, tất cả mọi người đều đang chìm sâu trong giấc mộng, chỉ có tiếng điêu đấu lúc nào cũng vang vọng
trên không trung.
Tại bến Lâm Hà có hơn trăm chiến thuyền bỏ neo, có binh sĩ tuần tra trên bến tàu.
Nhưng có thể nhìn ra được những binh sĩ tuần tra này đều mặt mày ủ rũ.
Chiến sự tiền tuyến bất lợi, khiến cho các binh sĩ Hung Nô ven sông cũng mất đi phong thái kiêu ngạo ương ngạnh trước đây, thậm chí ngay cả
chiến mã cũng cụp đầu xuống, mang theo binh lính tuần tra bồi hồi đi lại trong doanh địa.
Từng cơn gió sông làm cây cỏ dập dờn.
Lưu Khám cưỡi Xích Thố lẳng lặng nhìn doanh địa Hung Nô phía xa, mắt hổ
nheo lại, tựa như đang nghĩ gì đó. Một trận chiến này nếu như có thể
thành công, người Hung Nô chí ít cần thời gian trăm năm mới có thể khôi
phục lại được.
- Quân hầu, thám báo đã trở về!
Mông Tật giục ngựa đi tới bên Lưu Khám, ghé vào tai hắn thì thầm thông
bẩm. Mông Tật mặc bì giáp tê giác màu đen chế thức quân Tần, đầu đội đâu ngao, trên mặt còn dùng bùn đen quết lên, mới nhìn còn không thể dễ
dàng nhận ra mặt mũi y. Không chỉ là y, mà bao gồm cả Lưu Khám và năm
trăm kỵ quân tất cả đều trang phục như vậy. Theo như lời Lưu Khám nói,
như vậy rất dễ ẩn núp, lại có tính chấn nhiếp lớn. Hiệu quả như nào,
Mông Tật cũng không rõ, nhưng cái cảm giác nhơn nhớt trên mặt thì thật
sự là khó chịu.
Lưu Khám hỏi:
- Tình huống thế nào?
- Vào chính ngọ hôm qua thám báo giả dạng làm người Hung Nô lẻn vào
trong doanh địa, Mạo Đốn không ở trong đó, ngày trước đó hắn ta đã qua
sông rồi, nghe nói là hội hợp với binh mã sở bộ thuộc Thanh Cách Nhĩ con trai của Hô Diễn Đề. Người hiện đang đóng ở dó chính là Hô Diễn Đề.
Hô Diễn Đề?
Lưu Khám chau hàng lông mày rậm lại.
Mạo Đốn không ở bến Lâm Hà ư? Điều này hoặc ít hoặc nhiều cũng làm cho
Lưu Khám cảm thấy thất vọng. Lần này xuất kích bến Lâm Hà, cùng lúc là
ngăn chặn bước chân của người Hung Nô qua sông, tận lực làm ngập úng
người Hung Nô tại nam Hoàng Hà. Về phương diện khác, trong lòng Lưu Khám cũng tồn tại một ý niệm muốn đánh giết Mạo Đốn. Theo hắn thấy, Mạo Đốn
với là nhân vật có sự uy hiếp lớn nhất. Giết Mạo Đốn, người Hung Nô sẽ
mất đi khả năng phục hưng.
Thế nhưng Mạo Đốn lại không ở đó!
- Quân hầu, trời sắp sáng rồi....
Quán Anh giục ngựa đi tới, trầm giọng nói:
- Theo ta đi cứu hỏa!
Hô Diễn Đề chẳng quan tâm tới Mông Tật và Quán Anh nữa, quay đầu ngựa phóng tới bến tàu.
Từ rất xa đã nghe tiếng la hét kêu gào vang vọng rung trời, Hô Diễn Đề lòng nóng như lửa đốt, phóng ngựa như bay.
Cũng không ngờ, một con chiến mã đỏ rực từ trong loạn quân chợt giết ra. Đại tướng lao ra kia chính là Lưu Khám, bùn đen trên mặt đã khô nứt,
hiện ra vết rách quỷ dị đáng sợ, trong ánh lửa lại càng dữ tơn, bì giáp
tê giác đen đã biến thành màu đỏ sậm, giống như một Lệ Quỷ từ trong địa
ngụ đi ra, Hô Diễn Đề lại càng hoảng sợ, ghìm ngựa muốn nói gì đó, nhưng Xích Thố kia đã nhanh như tia chớp không đợi Hô Diễn Đề mở miệng đã vọt tới trước mặt lão...
- Lão Bi Phú Bình đến lấy đầu ngươi đây!
Lưu Khám hét lớn một tiếng, Xích Kỳ vung lên, mang theo tiếng gió rít chém về phía Hô Diễn Đề.
Xích Kỳ nặng trịch nhưng cực nhanh, Hô Diễn Đề hoảng sợ nâng mâu muốn
đón đỡ, nhưng tốc độ của Lưu Khám còn nhanh hơn, tốc độ của Xích Thố lại càng nhanh, Kỳ đi theo người, người mượn lực ngựa, trong giây lát hai
ngựa giao qua, Hô Diễn Đề chỉ cảm thấy một luồng gió lạnh xẹt qua cổ.
Chiêu số này thật nhah...người này chính là Lão Bi Phú Bình ư?
Ý niệm này vừa mới hiện lên trong đầu, đầu và thân Hô Diễn Đề đã tách
rời, máu tươi từ trong thân thể Hô Diễn Đề phụt ra, trong nháy mắt nhuộm đỏ cả chiến mã. Mà chiến mã dưới háng lão lại không hề biết chuyện gì
xảy ra, vẫn cuồn cuộn lao về phía trước.
Đầu rơi trên mặt đất, quay tròn vài vòng.
Trong nháy mắt, thời gian như ngừng trôi, tất cả người Hung Nô khi nhìn
thấy tử thi không đầu trên lưng chiến mã, đầu óc trống rỗng.
- Tả Cốc Lễ Vương chết rồi....Tả Cốc Lễ Vương bị Lão Bi Phú Bình giết chết rồi!
Khi người Hung Nô kịp phản ứng hét lên, lập tức sĩ khí người Hung Nô tại bên Lâm Hà sa sút xuống. Ngay cả Tả Cốc Lễ Vương đã chết rồi, vậy còn
đánh làm gì nữa? Bến đò bị đốt, thuyền bị đốt, đường đi đã tuyệt, hiện
tại thủ lĩnh cũng đã chết....
Chạy thôi!
Người Hung Nô cũng không còn lòng ham chiến nữa, bỏ chạy bốn phía.
Lưu Khám suất lĩnh gần hai trăm kỵ quân thừa cơ yểm sát, đuổi theo được
vài dặm, chỉ nghe tiếng tù và sừng trâu kéo dài hùng hồn trên trời cao.
Xa vời, bụi bặm bốc lên, cuồn cuộn. Lờ mờ đã có thể thấy được Hắc Long
Kỳ, mấy nghìn kỵ quân lão Tần xuất hiện tại bến Lâm Hà.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Hắc Long Kỳ, trong lòng Lưu Khám đột nhiên
trở nên trống rỗng. Hắc Long Kỳ mà hắn từng chờ đợi rất lâu, rốt cuộc đã xuất hiện rồi!