Hình Đồ

Chương 223 : Máu mười vạn Hung Nô (I)

Ngày đăng: 01:39 20/04/20


Giết chóc vẫn đang tiếp tục...



Ánh dương xán lạn chiếu sáng mặt đất Bắc Cương, máu tươi bắn ra, dưới ánh mặt trời trông như có một vẻ đẹp không thể tả được.



Tử thi kéo dài từ bờ sông, chỗ nào cũng có thể nhìn thấy, dùng núi thây biển thây để hình dung cũng không có gì quá đáng.



Từng đội thiết kỵ Tần quân từ bốn phương tám hướng hò hét chạy đến,

nhanh chóng nhập vào trong trận chiến, tiến hành trận tàn sát đẫm máu

đối với người Hung Nô. Một trận đại chiến, đã trở thành một trận giết

hại không có chút gì hồi hộp. Tiếng kêu rên thê lương cùng tiếng hét

thảm thiết vang vọng không ngừng trong không trung.



Lưu Khám đã rút khỏi trận chiến, ngừng truy kích.



Không phải hắn không muốn truy kích, thật sự là không còn sức để tiếp

tục truy sát. Năm trăm kỵ quân, sau khi trải qua trận khổ chiến lúc sáng sớm, bây giờ chỉ còn sót lại hơn hai trăm người. Trong đó, có bảy phần

bị thương, bao gồm cả Mông Tật và Quán Anh cũng đều nhuốm máu chinh bào, mệt mỏi rã rời.



Vừa nãy là dựa vào khí thế truy sát người Hung Nô.



Bởi vì Lưu Khám biết rõ, một khi bọn Hung Nô kia đứng vững, nhất định sẽ tiến hành phản kích điên cuồng với bọn họ. Cho dù là mất đi Hô Diễn Đề, tính hiếu chiến trời sinh của người Hung Nô cũng không để cho bọn họ

thất bại bỏ chạy như vậy. Cho nên đầu tiên, cho dù là mệt nữa khổ nữa,

Lưu Khám cũng nhất định phải tiếp tục truy sát. Không vì điều khác, chỉ

vì hai trăm người, có thể tiếp tục tồn tại.



Viện quân đến rồi!



Khí thế trong lòng Lưu Khám cũng tan ra...



Lưu Khám thống lĩnh nhân mã bản bộ, lui giữ trên một gò núi, lệnh cho

người đem đại kỳ của Lão Bi Doanh đã bị rách đem cắm sừng sững dưới ánh

mặt trời.



Quán Anh nhảy xuống ngựa, nhổ ra một bãi nước bọt có máu.



- Mẹ nó, Lão Tần nhân lần này cuối cùng cũng đuổi kịp một lần.



Mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng Lưu Khám biết rõ, Quán

Anh trước nay vẫn cứ canh cánh trong lòng việc trước kia bị coi như quân cờ.



Đối với trên mặt quân sự mà nói, Mông Điềm và Triệu Bình không hề làm sai gì cả.



Thế nhưng sâu trong đáy lòn, vẫn có một cảm giác bị phản bội. Quán Anh

không giống Nam Vinh Tú, cũng không giống Mông Khắc, Mông Tật. Y không

phải Lão Tần nhân, cũng chưa từng trải qua đủ loại cực khổ của người Lão Tần năm đó, đương nhiên không thể có lòng trung thành như bọn Mông Tật. Trên thực tế, không chỉ là Quán Anh, cả Lưu Khám, Phàn Khoái, Nhậm

Ngao, trong lòng đều không thoải mái.



Trong lòng mọi người đều biết, nhưng chưa hề biểu lộ ra ngoài.



Nghe Quán Anh lầm bầm như vậy, Lưu Khám bất giác nhìn Mông Tật đang canh giữ bên cạnh đại kỳ, ôm cổ Quán Anh nói:



- Lão Quán, lát nữa phải nhớ kĩ, lời nào nên nói, lời nào không nên nói. Ở đây không giống như chỗ khác, ăn nói phải cẩn thận chút.



Quán Anh gật đầu:



- Ta biết!



Biết... là tốt!



Lưu Khám khẽ thở dài, dắt ngựa Xích Thố. Ngồi trên một tảng núi đá, tảng núi đá này bị mặt trời chiếu cho nóng rát, cách áo quần rồi mà vẫn cảm

nhận được lửa nóng hừng hừng như cũ. Lưu Khám dường như không có cảm

giác, lặng lẽ quan sát chiến trường tàn sát khốc liệt vẫn còn đang tiếp
Ha ha, Đại công tử cũn đang tiến về Cù Diễn, dự tính lúc chúng ta đến Cù Diễn, Đại công tử cũng sắp đến. Đại công tử rất có hứng thú với ngươi.



- Đại công tử?



Lưu Khám không biết việc Phù Tô cũng đến Bắc Cương đốc chiến.



Trên thực tế, việc Doanh Phù Tô ở Bắc Cương, ngoài số ít người biết,

thậm chí đến Vương Ly cũng không biết rõ. Đương nhiên rồi, với thân phận quân hầu nhỏ bé của Lưu Khám, đương nhiền không thể biết tin này. Cho

nên nghe thấy ba chữ Đại công tử, Lưu Khám không khỏi ngạc nhiên.



Với thân phận của Triệu Bình, có ai có thể gánh nổi ba chữ Đại công tử.



Lưu Khám đương nhiên không thể liên tưởng đến Phù Tô, bởi vì hắn đối với Phù Tô này vốn dĩ không hiểu lắm, chỉ biết là một người như vậy thôi.



Trên lịch sử giới thiệu về Phù Tô cũng không nhiều.



Mà Phù Tô làm những chuyện gì, ghi lại cũng không nhiều. Ấn tượng của

Lưu Khám đối với Phù Tô, chỉ gói gọn trong hai chữ “bảo thủ”. Nhất thời

cũng không liên tưởng được.



- Đại công tử nào cơ?



Lưu Khám không nén nổi hỏi.



Triệu Bình lại nở nụ cười:



- Đương nhiên là Ngô Hoàng Trưởng tử, Phù Tô đại công tử... Lần này đại

công tử phụng mệnh đến đốc chiến Bắc Cương, liên tiếp nghe nói về công

trạng của Lão Bi Doanh ngươi lập được, cho nên vô cùng tò mò. Y còn nói

với Thượng tướng quân, nếu như có cơ hội, nhất định phải gặp ngươi.



Phù Tô?



Lưu Khám không nén nổi cảm động trong lòng.



Lúc này Triệu Bình mở miệng nói:



- Quân hầu đi nghỉ ngơi trước đi, ta đã lệnh cho người sắp xếp đồ ăn và nơi ở, sáng sớm ngày mai, ta sẽ phái người đi tìm ngươi.



Triệu Bình nhất định có rất nhiều chuyện phải làm ở Lâm Hà, không thể nào ở đây nói chuyện với hắn được.



Đối với điểm này, Lưu Khám cũng biết rất rõ, cho nên vội vàng đứng dậy, chắp tay hành lễ với Triệu Bình:



- Nếu đã như vậy, Lưu Khám xin cáo lui!



- Từ từ đã!



Lúc Lưu Khám sắp đi ra khỏi doanh trướng, Triệu Bình đột nhiên gọi hắn lại.



- Bình hầu có gì dặn dò?



- Có một chuyện, ta phải nói trước với ngươi... Phó tướng quân cũng đang đến Cù Diễn. Bây giờ ta cũng không giấu ngươi, lúc đầu, Thượng tướng

quân vốn dĩ có kế hoạch để cho Phó tướng quân chỉ huy binh mã Vân Trung, quyết chiến với Đầu Man. Nhưng do những gì ngươi làm ở Phú Bình, làm

loạn kế hoạch ban đầu. Thượng tướng quân không thể không phát động binh

mã quyết chiến trước, thế cho nên binh mã ở Vân Trung Quận vẫn luôn là

những người đứng xem chưa thể tham chiến.



Cho nên, Phó tướng quân có thể sẽ không thân thiện với ngươi lắm, đến

lúc đó nếu như gặp lão, tốt nhất ngươi có sự chuẩn bị, nhẫn nại một

chút.