Hình Đồ
Chương 236 : Tín nhiệm
Ngày đăng: 01:39 20/04/20
Tia sáng trong phòng rất u ám.
Trần Bình nằm trên giường, trong đầu vang vọng câu trả lời vừa rồi của Lưu Khám.
Kỳ thực, lúc hỏi câu hỏi này, Trần Bình vốn dĩ không hi vọng Lưu Khám
sẽ đưa ra một câu trả lời. Nhưng không ngờ, Lưu Khám lại trả lời, hơn
nữa lại đưa cho y đáp án thật sự ngoài sức tưởng tượng.
- Đạo Tử, nếu như ta là hạng người vô năng, cho dù là tin ngươi thì đã sao?
Lúc nên bán đứng ta, chắc chắn ngươi vẫn sẽ bán đứng. Nếu như ta có bản
lĩnh, ngươi sao có thể bán đứng ta? Ta có thể cho ngươi không gian phát
triển tài năng, ta có thể cho ngươi công thành danh toại. . . Ngươi xem, nếu như ngươi bán đứng ta, sẽ trở thành hai bàn tay trắng. Cho nên, ta
cần gì phải lo nghĩ chuyện này?
Ý của câu nói chính là nói
cho Trần Bình biết: ngươi chỉ có theo ta, mới có thể nổi trội hơn người. Ta không sợ ngươi bán đứng ta, bởi vì ngươi là một người thông minh,
biết nên chọn cái gì mà làm. Còn về hai chữ "tín nhiệm" , chẳng qua là
thứ hư huyễn. Ngươi biết, ta cũng rõ.
Tín, nghĩa!
Là đức tính rất được tôn sùng ở thời đại này!
Còn Lưu Khám nói cho Trần Bình, trên đời này không có tín nhiệm tuyệt
đối, cũng không có nghi ngờ tuyệt đối. Cái gọi là tín nhiệm, chẳng qua
chỉ là kết quả của lợi ích kết hợp lại mà thôi. Nói về loại lợi ích này, Trần Bình tự nhiên vô cùng kinh ngạc.
Nhưng trong lòng, Trần Bình lại vô cùng tán thành quan điểm này của Lưu Khám.
Không giống như mấy tên hậu duệ sáu Lục phản Tần, Trần Bình không hề có nỗi thù hận khắc sâu trong xương cốt, cũng không có quyến luyến quá sâu đậm với Lục Quốc. Cái mà y để ý, là gia tộc, là bản thân. . . Trần Bình không kinh doanh, nhưng tổ tiên cũng nhiều đời buôn bán. Cái mà y xem
trọng là lợi ích, xem trọng không gian có thể phát triển tài năng. Còn
về ai nắm giữ thiên hạ, đối với Trần Bình mà nói, không có gì khác biệt.
Cái tên Lưu Khám này, đúng là một người có ý tứ. . .
Tuổi tác không lớn, nhưng nhìn vấn đề vô cùng cay độc. Trần Bình có thể cảm nhận được rõ ràng, cách mà Lưu Khám đối đãi với y, và đối đãi với
bọn người Quán Anh, Phàn Khoái không giống nhau. Thậm chí nói đối với
mỗi người lại dùng một cách khác nhau. Đối với y, Lưu Khám cơ bản là
thái độ thả lỏng. Hình như đầy lòng tin với y, cho dù có xảy ra chuyện
gì, chỉ cần y ra mặt, Lưu Khám tuyệt không hỏi nhiều.
Cái này có thể nói là một kiểu thả lỏng, cũng có thể nói là một kiểu tín nhiệm.
Lưu Khám dùng hành động để biểu thì thái độ của hắn với Trần Bình, hơn
nữa dùng cách thức của hắn, chứng minh năng lực của hắn với Trần Bình.
ra tình huống nguy hiểm.
Nếu như có thể thêm một cái trục xe ở giữa bánh xe. . .
Lưu Khám ngồi xổm bên xe chiến, sau khi lặng lẽ quan sát rất lâu, trong lòng bỗng nảy ra một chủ ý.
Trước kia hắn chẳng qua chỉ là tên Thương lệnh. Mặc dù được sự cho phép của Doanh Tráng và Nhâm Ngao, có thể nuôi dưỡng môn khách. Nhưng cuối
cùng bị hạn chế mọi phương diện, không cách nào tiến hành rầm rộ được.
Thế nhưng bây giờ, hắn là Tứ Thủy Đô Úy. Trong quận Tứ Thủy, đứng sau
Doanh Tráng. Mặc dù được quan tâm nhiều hơn trước, nhưng không thể phủ
định, những chuyện trước kia phải lén lén lút lút làm, bây giờ có thể
tiến hành một cách quang minh chính đại.
Nghe nói. . .
Thợ thủ công ở thời đại này vô cùng có tay nghề.
Rất nhiều kỹ thuật thậm chí còn cao minh hơn cả hậu thế, nếu như tập
hợp một nhóm nhân tài như vậy, đúng là một sự lựa chọn tuyệt vời.
Nghĩ đến đây, Lưu Khám nhảy lên ngựa Xích Thố, đi theo trung quân tiến về phía trước.
Đối với kiểu hành động kì quái này của Lưu Khám, Trần Bình coi như
không nhìn thấy, thậm chí còn không thèm hỏi. Đây cũng chính là chỗ mà
Lưu Khám khen ngợi y. Lúc nào nên hỏi thì hỏi, chuyện không nên hỏi thì
một câu cũng không nói. Là người phụ tá, cần phải thăm dò sắc mặt. Ở
điểm này, Trần Bình làm vô cùng đúng mực. Là quan trên, e là cũng vô
cùng thích người như thế này, Lưu Khám cảm thấy rất hài lòng.
Một ý nghĩ xuất hiện, sẽ sinh ra một chuỗi các cách nghĩ liên quan.
Do trục xe, liên tưởng đến các phương diện. Trên đường đi, Lưu Khám không hề nói câu nào, chỉ luôn suy nghĩ về vấn đề.
Sau hai ngày, Lưu Khám đến Tương Huyện, tiếp kiến Doanh Tráng.
Thấy Lưu Khám quay trở về, Doanh Tráng vô cùng vui vẻ. Nhưng nghe nói
ba trăm giáp sĩ Lam Điền đã chết trận, lại cảm thấy đau buồn khôn nguôi.
Đây là một người rất kì lạ!
Lưu Khám đột nhiên hiểu rõ, vì sao Thủy hoàng đế ban đầu chỉ ủy nhiệm
Doanh Tráng làm huyện trưởng. Xét về tính cách,tính cách của Doanh Tráng tồn tại một khuyết điểm. Là quan trên, lại đa sầu đa cảm. Người như
vậy, lúc xử lý công việc, thường sẽ bị ý kiến của người khác chi phối,
thậm chí là do dự, không phân rõ là nặng hay nhẹ, gấp gáp hay thong thả. Về người, là một người tốt, nhưng cả đời có lẽ chỉ có thể trở thành
quận thủ một phương.