Hình Đồ
Chương 237 : Trở về Lâu Thương
Ngày đăng: 01:39 20/04/20
Đêm đó, Lưu Khám ngủ lại ở huyện Tương.
Nói với Doanh Tráng
rất nhiều chuyện, bao gồm cả hợp tác sau này. Đô Úy Tứ Thủy đã chịu
trách nhiệm quân sự của hai quận một huyện, đương nhiên không thể thiếu
hợp tác với Doanh Tráng. Đối với việc thăng quan của Lưu Khám, Doanh
Tráng rất vui mừng. Bất luận là thế nào, Lưu Khám này cũng là xuất thân
từ chỗ hắn. Bây giờ đảm nhận chức Đô Úy Tứ Thủy, từ mức độ nào đó mà
nói, cũng giống như việc tăng cường thêm sức kiểm soát của Doanh Tráng
đối với các huyện quận Tứ Thủy.
Doanh Tráng còn tỏ ý, sau khi Lưu Khám nghỉ ngơi và hồi phục một thời gian, sẽ cùng hắn đi gặp Quận
Thủ Quận Đông Hải – Tư Mã.
Từ điểm này mà nói, cũng đủ để nói rõ thái độ của Doanh Tráng với Lưu Khám.
Sau khi hiểu rõ thái độ của Doanh Tráng, trong lòng Lưu Khám tự nhiên
vô cùng vui vẻ. Nhưng hắn lại không hề dừng lại ở Tương Huyện quá lâu,
sáng sớm ngày thứ hai, Lưu Khám cáo biệt Doanh Tráng, sau đó thống lĩnh
binh mã trên đường quay về nhà. . . Doanh Tráng đích thân tiễn Lưu Khám
ra khỏi thành mười dặm.
Binh mã men theo đường thẳng, xuất phát về phía Lầu Thương.
Thoáng chốc đã hơn một năm, không biết bây giờ Lầu Thương đã thay đổi như thế nào rồi?
Cuộc đời này thế sự xoay vần, vật đổi sao dời.
Thời gian một năm, đủ khiến rất nhiều chuyện có thể biến đổi khác
thường. Lâu Thương cũng như vậy! Khi Lưu Khám đặt chân tới Lâu Thương,
đối với cảnh tượng trước mắt cảm giác vô cùng kinh ngạc. Một năm trước,
Lưu Khám lĩnh quân xuất chinh, Lâu Thương thoạt nhìn chỉ là một nơi rất
hoang vắng.
Thế nhưng sau một năm. . .
Ruộng đất ngày xưa hoang vu, đều đã được khai phá.
Một đạo kênh rạch từ Tứ Thủy dẫn tới, giăng khắp các bờ ruộng. Khoảng chừn 2/3 kênh rạch đã xây dựng hoàn thành.
Chỉ có điều một số nơi mương máng chưa thể hoàn công. Trong khí trời
giá lạnh, không ít người quăng cái tay hăng say làm việc.
Phía xa xa, thành Lâu Thương cũng đã hoàn thành. Thành tường nguy nga,
cao tới năm trượng. Trên tường hôi phấn vẽ loạn, từ xa nhìn lại có thể
cảm thụ được một loại khí thế rất hùng hồn. Ngoài thành Lâu Thương, còn
có không ít thôn nhỏ đan xen vào nhau, hơn nữa còn thấy khói bếp lượn
lờ.
Tỉ mỉ quan sát, sẽ phát hiện những thôn xóm này không hề hỗn độn.
Ngược lại, biểu hiện theo một quy luật nào đó mà thi công thành, vị trí mỗi thôn hợp lại tạo thành cửu cung bát quái, vạn khoảnh ruộng tốt gắn
liền cùng một chỗ, thậm chí liên quan đạo liên quan cũng bị nhét vào hệ
quay về chúc mọi người. . . A Khám, Mạn tỷ tỷ tựa hồ rất quan tâm đến
ngươi. Một năm nay, nàng trợ giúp chúng ta rất nhiều. Rất nhiều chuyện
nếu như không phải có nàng đứng ra, thực sự rất phiền toái.
Nói xong, trong ánh mắt Lữ Tu hiện lên một giảo quyệt:
- A Khám, ngươi nhất định phải cảm ơn trước mặt nàng mới được.
Trong đầu, lại hiện ra dáng người xinh xắn kia.
Lưu Khám đầu tiên ngẩn người, rồi gật đầu nói:
- Tất nhiên rồi. Ngoài ra, sau khi chuyện tình bên này ổn định, ta còn
muốn tới quận Ba một chuyến, bái phỏng Thanh lão một chút. Lần trước
Thanh lão mời ta đến, vừa vặn ta có lệnh triệu tập tới Bắc cương, nhớ
lại cảm thấy có chút thất lễ.
Quả thực, với địa vị của Tần Thanh hiện tại trong triều Tần, rất ít khi ông chủ động mời người tới.
Chuyện này, dù sao cũng phải nói rõ với Tần Thanh.
- Mặt khác, điền trang của chúng ta đã xây dựng hoàn thành, cần thu nhận không ít thực khách. . .
- Thực khách?
Lưu Khám nhíu mày, mở miệng muốn hỏi, thì xe diêu cũng đã tới cửa thành Lâu Thương. Đám người Tào Tham, Chu Xương, Khoái Triệt khổ hành giả,
còn có Chung Ly Muội đã ở ngoài thành nghênh tiếp. Lưu Khám cũng không
cố hỏi, vội vàng xuống xe diêu. Mọi người đã hơn một năm không gặp, sau
khi gặp lại, tự nhiên có rất nhiều lời muốn nói. Sau khi hàn huyên vài
câu, Lưu Khám trong vòng vây của mọi người, cùng nhau đi vào Lâu Thương.
- Hắn đã trở về!
Tại rừng thưa cách cửa thành Lâu Thương không xa, một nam tử trung niên lẳng lặng nhìn bóng dáng Lưu Khám biến mất khỏi cửa thành, không kiềm
chế được phát sinh một tiếng thở dài, quay đầu nói với thanh niên bên
cạnh:
- Nhoái cái đã trôi qua vài năm, không ngờ người này đã trở thành Tứ Thủy Đô Úy.
- Ngươi nói, Đồ Tử có thể. . . Hay không?
Gã thanh niên trẻ tuổi nói:
- Sẽ không, ta hiểu rất rõ Đồ Tử, không phải hạng người nay Tần mai Sở. Ta thấy, Đồ Tử không có theo hắn, như vậy đã quay lại huyện Bái, chúng
ta trở về đi.
- Trở về!
Nam tử trung niên có chút
thất thần, sau hồi lâu, y lại yếu ớt thở dài một tiếng, dáng vẻ có chút
hiu quạnh, muốn nói thêm gì đó lại thôi.