Hình Đồ

Chương 242 : Lễ vật không tưởng (2)

Ngày đăng: 01:39 20/04/20


Hai tháng đi qua, Lưu Khám nhanh chóng quên mất chuyện này rồi, cũng

không biết rằng Trình Mạc đã thành công trong việc nâng cao chất

lượng. Lý Thành có chút mơ hồ nhìn dáng vẻ cực kì cao hứng bừng

bừng đến nỗi hoa chân múa tay, sung sướng điên cuồng của Tư Mã Hỉ, nhịn không được hỏi Lưu Khám:



- Đô Úy, là cái gì thành công vậy?



- À, Thành với Tư Mã đi theo ta, cho các ngươi xem một thứ tốt!



Lưu Khám kéo tay Lý Thành, sải bước chạy ra khỏi đại sảnh phủ nha.

Xuyên qua lối đi nhỏ, hai người đi thẳng đến chỗ ở của Trình Mạc. Xa xa đã thấy Trần Bình, Tào Tham, còn có Lữ Văn, Trần Nghĩa đang vội vàng

đi đến. Những người này cũng biết Trình Mạc đang làm gì, đồng thời Lữ

Văn Hòa và Trần Nghĩa, cũng vô cùng nhạy cảm nhận thấy nơi này chứa

những đồ nghề thật lớn.



Khi thấy Lưu Khám đến, Lữ Văn lập tức cản đường hắn.



- A Khám, cái khác ta cũng không nói làm gì, nhưng vật này phải

để ta làm kinh doanh, ngươi không thể lại để cho người khác nhúng tay

vào.



Trần Nghĩa nghe xong có chút không vui,



-

Lão Lữ, chuyện không thể nói như vậy được. Thứ này có lẽ sẽ do hai nhà ta cùng nhau kinh doanh. Ngươi sao có thể nào độc chiếm một mình

được đây?



Đừng nhìn Trần Nghĩa có chút chân chất mà

nghĩ lầm, thật ra người này lại hết sức tinh tường. Cũng khó trách,

tất cả các quận Sơn Đông Bắc Địa, chính là đất Tam Tấn năm đó, có

không ít người cuối cùng đều lựa chọn chạy theo con đường thương nhân

này. Lữ Văn có thể nhìn ra được mấu chốt buôn bán, Trần Nghĩa đương

nhiên cũng không có khả năng không nhìn ra được. Khi nghe thấy Lữ Văn

muốn độc bá chuyện làm ăn, Trần Nghĩa lập tức không vui chút nào.



Lưu Khám cười nói:



- Các ngươi trước tiên không nên gấp gáp, ta vào xem cái đã, còn
ngươi cảm thấy như thế nào?



Tào Tham cùng Trần Bình mỉm

cười gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với ý tưởng của Lưu Khám. Nhưng hành vi

nhìn như bình thường này, lại khiến cho Trình Mạc lệ nóng tràn mắt.



- Về phần kinh doanh như thế nào...



Lưu Khám ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Lữ Văn và Trần Nghĩa. Hắn trầm ngâm một lát, rồi sau đó nói khẽ:



- Trước khi ta quyết định, còn cần đi thỉnh giáo một người đã... Trần

Nghĩa, ngươi lập tức phái người trở về Nguyên Võ, mời biểu huynh đến đây. Nhạc phụ... Người cũng đừng lo lắng. Chuyện làm ăn lần này

không thể so với cái khác, nhất định phải cẩn thận trù tính mới được. Tuy nhiên nếu ta quyết định lưu hành giấy ra ngoài, tuyệt sẽ không

quên để một phần cho người đâu.



Xưng hô nhạc phụ như

thế này, vốn xuất xứ từ thời kì Đường Huyền Tông. Chỉ là Lưu Khám không thích xưng hô người khác là phụ thân, nên dứt khoát gọi Lữ Văn là

nhạc phụ. Mà Lữ Văn cũng không có đi truy cứu lai lịch của hai chữ nhạc phụ này, dù sao biết là Lưu Khám xưng hô tôn kính đối với mình, như

vậy đủ rồi.



Nghe Lưu Khám nói như vậy, Lữ Văn coi như cũng yên lòng. Tuy thế ông có chút ít tò mò hỏi:



- A Khám, ngươi định đi thỉnh giáo người nào?



Lưu Khám mỉm cười, cũng không trả lời Lữ Văn vấn đề này. Phổ biến giấy này không thể so với rượu Tứ Thủy Hoa Điêu. Rượu thì từ thời Thượng Cổ đã có, đã trở thành vật phẩm ắt không thể thiếu trong sinh hoạt

của mọi người. Cho nên chỉ cần lành nghề là được, khi kinh doanh

thì thi triển một chút thủ đoạn, sẽ phát triển mở rộng ra bên ngoài. Quan trọng là chất lượng rượu, chỉ cần Lưu Khám có thể đảm bảo rượu

của hắn hương thuần khiết lại lạnh thấu xương, tất sẽ không cần lo

lắng về vấn đề nguồn tiêu thụ.



Sau đó là giấy...



Trong chuyện này còn một vài vấn đề liên quan đến thói quen của mọi

người. Muốn muốn mở rộng ra ngoài, còn cần phải mượn lực lượng ở

phương diện khác. Đúng rồi, xem ra chuyện này, nhất định phải mời nàng

ra mặt mới được!