Hình Đồ

Chương 243 : Điều kiện của Tần Thanh (1)

Ngày đăng: 01:39 20/04/20


Quang cảnh Ba Thục từ xưa đã hùng vĩ. Giang Dương phụ núi ngăn sông, hơn nữa còn trấn giữ những nơi xung yếu như Thục Nam, Du Tây - Tứ

Xuyên, Kiềm bắc, Điền Đông , vị trí địa lý vô cùng quan trọng. Hôm nay,

Giang Dương lập huyện, bình đẳng với Ba Thục, tiếp theo là kiến tạo

nên một quan ải một người giữ quan ải, hùng quan thông suốt, cũng làm

cho rất nhiều người chú ý.



Trung Nguyên lúc này trời đã nắng chang chang.



Tần Thanh chống quải trượng, chậm rãi leo lên Ngọc Thiềm sơn. Ở trên

đỉnh núi, có thể nhìn xuống thành Giang Dương đang khởi công xây dựng, ánh mắt lộ ra mười phần mê ly. Lớn tuổi, thân thể Tần Thanh cũng

không bằng được lúc trước nữa. Đặc biệt là đầu năm lại phải chịu

một cơn bạo bệnh, khiến cho bà phải nằm trên giường suốt hai mươi

ngày. Trước kia, khi trèo lên Ngọc Thiềm sơn, có thể bước đi như bay.

Nhưng hiện tại, mới đi được một chút đã lập tức hội thở dốc. Tại

thời điểm trèo lên đến đỉnh núi, người đã đổ đầy mồ hôi, cảm thấy vô

cùng mỏi mệt.



Tần Mạn yên lặng đi theo phía sau lưng Tần Thanh. Nàng vừa mới từ Đông Hải trở lại, còn mang theo gửi gắm của

Lưu Khám, đến bái kiến Tần Thanh.



Tuy nàng rất ít khi trò chuyện cùng Lưu Khám, thế nhưng tất cả mọi

người có thể nhìn ra, quan hệ của Tần Mạn và Lưu Khám thật sự có

chút không bình thường. Nếu không, Tần Mạn cũng không bởi được gặp Lưu

Khám mà thúc ngựa chạy không dừng vó, ngày đêm đi gấp về Ba Thục này.



Nàng thích Lưu Khám! Ngay cả loại người thần kinh chậm phát

triển như Tào Vô Thương cũng có thể nhìn ra, huống chi là mấy

người lõi đời như Tần Thanh? Tuy thế, Tần Thanh cũng không có ý

kiến gì.



Ngày hôm sau khi Tần Mạn trở về, bà liền mang

theo Tần Mạn đi tới Giang Dương. Lấy danh nghĩa là muốn thị sát tiến

độ kiến thiết huyện Giang Dương, nhưng trên thực tế, trong nội tâm bà

đến tột cùng là nghĩ như thế nào, thì Tần Mạn cũng không biết, hỉ yên lặng đi theo sau Tần Thanh, nàng tin tưởng dù tổ mẫu có cơ trí đến

đâu, thì có rất nhiều chuyện mặc dù cái gì cũng không nói, tổ mẫu cũng


- Quận thủ Tư Mã rất chiếu cố chúng ta, ngoài việc bỏ tất cả công vụ

hằng ngày sang một bên, hắn còn trưng tập hai ngàn hộ từ Đàm thành,

một mặt có thể mở rộng số lượng người cư trú ở Diêm thành. Một

phương diện khác cũng tạo cho chúng ta những thuận tiện rất lớn.

Dự tính đến cuối năm, Diêm thành có thể sản xuất mười vạn thạch muối

thô. Sang năm có thể sản xuất nhiều hơn nữa, trong ba năm cũng đủ để

chúng ta cắm rễ tại quận Đông Hải.



- Ba năm, ba năm...



Tần Thanh dẫn Tần Mạn đi đến chỗ một cây đại thụ. Chố ấy đã có

tùy tùng mang tới một cái giường chế tạo bằng gỗ hồ đào. Cái

giường này có nguồn gốc từ Tây Vực, tại Trung Nguyên cũng ít khi thấy.

Tuy nhiên bởi vì Tần Thanh có nhiều cuộc làm ăn tiến hành tại Tây

Vực, cho nên người hợp tác đem cái hồ giường này tặng cho Tần Thanh,

coi như là một món lễ vật.



Tần Thanh ngồi ở trên Hồ giường, kéo Tần Mạn ngồi xuống.



- Không biết ta có thể sống được ba năm nữa hay không!



Thanh âm tuy không lớn, nhưng Tần Mạn lại nghe được rất rõ ràng, kinh ngạc nhìn Tần Thanh.



- Bà nội, bà đừng nói như vậy?



Tần Thanh mỉm cười, nói:



- Sinh lão bệnh tử, chính là chuyện bình thường. Tuy bà nội túy tâm

vu đạo, nhưng không cùng hạng hãm hại lừa gạt Tống Vô Kỵ và Tiện Môn Tử

Cao. Sống thì sống rồi, chết thì chết rồi, không có cái gì mà phải

băn khoăn cả. Thần Tiên có đạo thần tiên, người có đạo của người...

Dùng đạo của người thường mà nói, cầu trường sanh bất lão tu thành Thần Tiên là chuyện như là trăng trong nước. khiến cho con người

phải động lòng nhưng cũng rất hư ảo.