Hình Đồ
Chương 244 : Điều kiện của Tần Thanh (2)
Ngày đăng: 01:39 20/04/20
Nói đến đây, Tần Thanh giơ tay vuốt ve mái tóc đen nhánh của Tần Mạn.
- Ta không lo lắng những thứ khác, lo lắng duy nhất chính là con,
còn có vùng sông núi Ba Thục xinh đẹp tuyệt trần này. Hôm nay Tần gia phong quang vô cùng, nhưng đấy là do bà nội đổi lấy cho Tần gia; ta sống một ngày, Tần gia có thể phong quang một ngày, nhưng nếu có một
ngày ta không tại thế nữa, ta lo lắng... Mạn Nhi, biết tại sao bà
nội phải đem con đến quận Đông Hải không? Tần gia nhiều người, thế
nhưng mà người có thể kế thừa ta, cũng chỉ có con mà thôi. Nhưng bởi
còn lại là một nữ hài tử, cho nên ta cần tạo ra một cái cục diện cho
con, từ đó có thể thuận lý thành chương mà tiếp nhận.
Vị trí gia chủ cái này, có thể không dễ dàng ngồi vững vàng. Con nhất định phải có được thành công đủ đến chấn nhiếp những người kia. Kỳ
thật, ta vốn đã vì con suy nghĩ kỹ một con đường mà không cần phiền
toái như thế. Ta vốn muốn gả con cho Phù Tô. Thế nhưng mà...
Như vậy cũng tốt, chúng ta cùng Đại Tần quan hệ thật sự là quá mật
thiết. Ngày nay bệ hạ bảo thủ, say mê tìm kiếm Thần Tiên chi thuật,
bị những tên kia lừa đảo đầu độc, thậm chí còn tạo ra khoảng cách với trọng thần trong triều. Thiên Cơ (ý trời) hỗn loạn, Thiên Cơ hỗn
loạn... Có thể từ bỏ, cũng không phải là chuyện xấu.
Tần Mạn lần đầu tiên nghe Tần Thanh thổ lộ hết như thế, không khỏi trở nên kinh hoảng.
- Được rồi, có chuyện gì, thì nói đi.
Tần Thanh đột nhiên chuyển chủ đề, cười ha hả nhìn Tần Mạn,
- Kỳ thật sau khi con trở lại, ta đã biết con muốn điều gì. Như thế
nào, cái tên kia lại có trò gian trá gì sao? Ha ha, chính xác ra thì
hắn cũng hoàn toàn không tệ, trong thời gian ngắn như vậy mà lại có thể thăng liền ba tước. Có hắn tại Tứ Thủy, con cũng có thể nhanh chóng
đứng vững chân hơn. Chỉ là, một khi Thiên Cơ đại loạn, phong quang của
hắn ngày hôm nay, cũng sẽ biến thành thứ phiền toái nhất... phải
hết sức cẩn thận mới được.
Sắc mặt Tần Mạn hơi đổi.
Do dự một chút rồi nàng quay người ngoắc tay ý bảo Thẩm Thực Kỳ đi
tới. Thẩm Thực Kỳ tay nâng một cái bao, đi tới đưa tới trước mặt Tần
Mạn, sau đó lập tức lui sang một bên, yên lặng quan sát hai bà cháu
nói chuyện.
Thẩm Thực Kỳ có ánh mắt hơn người, hơn nữa
lại cùng bọn Tào Tham, Đường Lệ ở chung lâu rồi, cũng đã học được rất
nhiều thứ. Từ khi hắn nhậm chức đến nay, hắn luôn hoàng thành
nhỏ! Suy nghĩ kĩ một chút, thì nếu như Lưu Khám tương lai thật sự
muốn tạo phản, như vậy dựa vào việc hắn phát minh ra giấy bút, cũng
đủ để cho sáu phần người đọc sách trong thiên, chen chúc tới dưới
trướng của hắn.
Đột nhiên nở một nụ cười! Tần Thanh hỏi:
- Thế nhưng Lưu Đô Úy muốn con nhờ ta ra mặt, đem giấy bút cùng thể chữ lệ này trình lên cho bệ hạ sao?
Việc này xác thực không phải một việc Lưu Khám có thể tự mình ra
mặt. Nguyên nhân vô cùng đơn giản, trong triều đình có nhiều người
cùng biết chuyện này, Tần Thanh có thể cẩn thận suy nghĩ sự tình,
chưa chừng người khác cũng có thể suy nghĩ thấu đáo như thế. Chớ đừng nói chi là người khôn khéo có thể thống nhất thiên hạ như Thủy hoàng đế. Do đó mới cần phải nhờ người mà Thủy hoàng đế cực kì tín
nhiệm ra mặt, lúc ấy mới có thể bảo hộ được cho Lưu Khám, mặt
khác cũng sẽ không khiến Thủy hoàng đế sinh ra hoài nghi. Mà người
thích hợp để làm chuyện này, Lưu Khám đã cân nhắc thật lâu, cũng chỉ có Tần Thanh.
Tiểu tử này, cũng không vì công lao của
mình, mà quên hết tất cả à nha... Trong lúc vô tình, Tần Thanh lại xem trọng Lưu Khám thêm vài phần.
Tần Mạn cũng không trả lời, nhưng nét mặt của nàng đã bán đứng tâm tư của nàng.
Tần Thanh nhắm mắt lại, trầm ngâm sau nửa ngày, mới đột nhiên mở to mắt nói:
- Mạn Nhi, con lập tức phái người đi Lâu Thương, nói cho Lưu Khám
biết, ta có thể ra mặt thay hắn, nhưng hắn nhất định phải đáp ứng ta
một việc!
Tần Mạn nghe vậy, vội vàng hỏi:
- Chuyện gì?
Tần Thanh mỉm cười vuốt vuốt mái tóc Tần Mạn, nói:
- Con không cần quản việc này... Nói với Lưu Khám, lập tức đến Ba
Quận gặp ta. Chuyện kia, ta phải nói rõ ràng với hắn. Nếu như hắn đáp ứng, mọi sự đều thuận lợi; nếu như hắn không đáp ứng, ta tuyệt sẽ
không ra mặt.
Tần Mạn khẽ giật mình, ngưng mắt nhìn Tần Thanh nửa ngày. Đột nhiên, nàng như nghĩ tới chuyện gì, đôi má lúm đồng tiền
thoáng cái đã đỏ bừng, khẽ cúi đầu xuống, nhưng trong lòng lại cảm
thấy ngọt ngào.