Hình Đồ

Chương 25 : Tam xích thanh phong bác công danh (1)

Ngày đăng: 01:36 20/04/20


Giờ Tuất, lại có mưa.



Mưa cũng không lớn, thế nhưng rất đáng

ghét. Con đường ở đại trạch Chiêu Dương vốn đã không mấy bằng phẳng, hôm nay càng trở nên lầy lội.



Không ngờ tới sẽ làm cho một người té ngã. Đất đai ẩm ướt không chỉ khiến cho người đi đường cảm thấy khó

chịu mà ngay cả những người đang nấp trong bóng tối cũng cảm thấy khó

chịu vô cùng. Trong cánh rừng thưa, một đám đạo phỉ mặc áo tơi đang lặng yên tụ tập cùng một chỗ. Hơn một trăm con chiến mã đang đứng im tại

chỗ, một gã đàn ông không cao lắm, thế nhưng rất khôi ngô cường tráng

cưỡi trên lưng ngựa đang hướng ra phía ngoài nghe ngóng.



- Đại thủ lĩnh, xe lương của quân Tần đã qua tới, chúng ta có động thủ hay không?



Người đàn ông lập tức khẽ lắc đầu:



- Chờ một chút nữa, đợi thám báo trở về, sau khi xác định an toàn, chúng ta động thủ cũng không muộn.



Lần này từ huyện Bái phát ra năm nghìn thạch (khoảng 180 tấn) lương

thực, nếu như chúng ta có thể thành công, có thể giảm bớt nhân mã cho

quân Tề khi cùng với quân Tần tác chiến ở Bình Dương, ý nghĩa trọng đại, cho nên phải thật cẩn thận. Lần này đội đi theo chính là Thiết ưng duệ

sĩ, cũng không phải tầm thường.



Người chung quanh cùng nhau gật đầu, biểu thị tán thành.



Đại thủ lĩnh còn nói:



- Truyền mệnh lệnh của ta, không có tín hiệu của ta không được tự ý

xuất chiến . . . Lão trời già chết tiệt, thật là khó chịu.



Đúng vậy, thật sự rất khó chịu.



Trong khi Lưu Khám dẫn đầu mọi người đi tới, trong bụi cỏ chỗ đất trũng cách đó không xa đột nhiên phát ra một tiếng thét kinh hãi:



- Rắn, rắn độc!



Tiếp theo đó có một người nhảy ra, sau khi chạy được vài bước, đột nhiên chúi đầu vào trong vũng bùn, không thể đứng lên.



Biến hóa xảy ra bất ngờ, không khỏi làm cho Lưu Khám lấy làm kinh hãi,

kể cả các đạo phỉ mai phục trong bụi cỏ cũng không biết làm sao. Hai bên sau khi kinh ngạc trong khoảng thời gian chỉ có 0.0001 giây, mấy trăm

tên đạo phỉ từ trong chỗ đất trũng nhảy ra, cung tiễn rít gào rời dây

cung bay ra, hướng về phía bọn người Lưu Khám vọt tới. Lưu Khám huơ

thuẫn cản lại, cúi thấp người xuống, nấp dưới cái thuẫn.



- Địch đánh lén, địch đánh lén!



Không cần hắn la lên, Đường Lệ đã chỉ huy binh lính hình thành thế trận phòng ngự.



Mười mấy tên cung tiễn thủ dưới sự chỉ huy của Đường Lệ, từ phía sau

thuẫn hướng ra bên ngoài mà bắn tên. Lưu Khám nghênh đón một tên đạo phỉ xông tới, một cước chống đỡ, thân thể bỗng dưng xoay tròn, Đồng Việt

luân trên tay mở ra, thoáng cái răng rắc, đã nhanh chóng bổ xuống cái

đầu của đạo phỉ ở trước mặt.



Máu đỏ từ lồng ngực chảy ra, chiếu vào trên mặt đất, hòa với nước mưa cùng một chỗ.



Lưu Khám gầm rú lên, nhảy vào quân địch, một tay cầm Đồng Việt, một tay cầm đại thuẫn, trái chém phải đập, thế như mãnh hổ. Tào Vô Thương đập

ra múa Sóc đập ra, theo sát phía sau Lưu Khám. Luận về võ nghệ mà nói, y không bằng Lưu Khám, nhưng luận về giết người mà nói, cũng không hề


Lưu Khám vừa nói vừa hướng về người bị thương chạy đi. Thẩm Thực Kỳ ôm cổ hắn, la lớn:



- A Khám, ngươi điên rồi? Nhanh chóng lui về trung quân!



- Ta nói rồi, tuyệt đối sẽ không bỏ rơi một người nào, cho dù là một

cái xác, cũng không thể để rơi vào tay bọn cướp. Cút ngay. . . Đường Lệ, yểm hộ!



Lưu Khám giơ thuẫn ngăn cản tên nhọn, hướng về phía tên lính vừa ngả xuống đất kia mà chạy.



Thẩm Thực Kỳ bị hắn đẩy ngã vào trong vũng bùn, thế nhưng trên mặt lại

tươi cười, đứng lên đoạt lấy một tấm thuẫn, lao theo Lưu Khám.



Tào Vô Thương nhanh chóng nắm lấy đồng sáo, đột nhiên hét lớn một tiếng:



- A Khám, ta theo ngươi!



Hơn một trăm chín mươi ánh mắt, trong phút chốc cùng nhìn thẳng vào

Đường Lệ đang chỉ huy. Đường Lệ lúc này, chỉ cảm thấy toàn thân máu

huyết đều đang thiêu đốt.



- Đi tới, đi tới!



Y biết rõ quyết định này cũng không phải là quyết định chính xác. Nhưng vào

lúc này, ai còn lưu ý bình tĩnh hay chính xác gì nữa?



Hơn chín mươi binh lính, ùa lên, làm cho những tên đạo phỉ không ngừng tới gần lại càng hoảng sợ.



Nhân cơ hội này, Lưu Khám đã vọt tới bên cạnh người bị thương, bỏ xuống Đồng việt, đỡ người bị thương lên, cõng lên lưng.



- A Khám, cẩn thận a!



Thẩm Thực Kỳ đột nhiên hô lớn phía sau Lưu Khám.



Chỉ thấy một kỵ sĩ từ trong loạn quân xông tới. Kỵ sĩ lập tức huơ cái

mác bằng đồng, nghiến răng nghiến lợi ra sức nhắm về phía Lưu Khám,

không giết được Lưu Khám thề không bỏ qua.



Nếu như bình

thường, Lưu Khám tuyệt đối sẽ không lùi bước nửa phần. Nhưng lúc này

trong tay hắn chỉ có một tấm thuẫn, trên vai lại cõng một người, hành

động không được thuận tiện. Muốn né tránh, nhưng không còn kịp rồi. . .

Người được Lưu Khám cõng, la lớn:



- A Khám, mặc kệ ta, đi mau!



Lưu Khám chỉ cảm thấy một cổ nhiệt huyết xông thẳng lên đỉnh đầu.



- Ta hôm nay nếu bỏ mặc ngươi, ai biết được ngày sau có bị người khác bỏ rơi hay không?



Trong lúc nói, tay Lưu Khám nắm chặt tấm thuẫn bảo vệ đầu, nghênh đón

chiến mã đang chạy như bay đến, hét lớn một tiếng, đâm vào thật mạnh

qua.



Không phải ngươi chết thì là ta mất mạng!