Hình Đồ
Chương 26 : Tam xích thanh phong bác công danh (2)
Ngày đăng: 01:36 20/04/20
Đồng sóc sắc bén, từ bên hông đột nhiên lộ ra, đâm mạnh vào cổ chiến mã.
Hí hí, con ngựa hí lên một tiếng thảm thiết, móng trước vung lên, sau
đó thì ngã phịch xuống trong vũng bùn, bốn vó không ngừng co rúm.
Vẻ mặt của Tào Vô Thương dữ tợn, buông tay ném đồng sáo xuống, rút
thiết kiếm ra, chém rơi đầu tên trùm thổ phỉ đang choáng váng định đứng
lên từ trong vũng bùn. Lưu Khám thở phào một cái, cõng tên lính đang bị
thương, xoay người chạy về phía trận của mình.
Vừa chạy vừa hét lớn:
- Tào Vô Thương, không được ham chiến, lui... Lui về trung quân!
Ở phía sau, từ phía sau xe lương chạy ra hơn mười người, dẫn đầu chính
là Ung Xỉ, huơ giáo, hướng phía đạo phỉ mà chém giết. Triệu Đà đứng ở
trên một xe lương, nhìn diễn biến của cuộc chiến ở trong sân. Mắt thấy
đạo phỉ lại xông lên, định vây bọn người Lưu Khám, đôi lông mày khẽ nhíu lại.
- Lưu Quý, tán xạ!
Lưu Bang nghe thế, vội vàng lên tiếng, chỉ huy cung tiễn thủ trung quân, ngửa mặt lên trời tán xạ.
Tán xạ này, cũng không có mục tiêu nhất định, cũng giống như hỏa lực
bao trùm ở hậu thế. Trăm tên cung tiễn thủ giương cung bắn ra, tên bén
rít gào bay về phía trận chiến đằng xa. Lưu Khám đã trở về trận của
mình, để cho Chu Xương sắp xếp người săn sóc cho tên lính đang bị
thương. Còn hắn thì một tay cầm thuẫn, một tay huơ kiếm, xông tới bọn
đạo phỉ, tiếp tục hỗn chiến lần nữa, vừa đánh vừa lui, tiến về phía
trung quân.
Một mũi tên sắc bén đột nhiên bắn về phía Lưu Khám.
Tào Vô Thương tay mắt lanh lẹ, huơ kiếm chém đứt mũi tên.
Lưu Khám cũng cảm nhận được, không khỏi quay đầu về phía trung quân nhìn thoáng qua:
- Vô Thương, cẩn thận phía sau, dường như có điều bất thường!
Nếu là người khác sẽ cho đó là tên lạc, dù sao ở trên chiến trường chuyện gì cũng đều có thể xảy ra.
Nhưng mà xuất phát từ bản năng, Lưu Khám nhạy cảm thấy được, một mũi
tên sắc bén kia bắn về phía hắn cũng không phải là tên lạc gì, mà chính
là cố ý mà bắn.
Trong trận trung quân, Lưu Bang đột nhiên tiến lên một bước đuổi theo một người đàn ông tuổi tác cỡ y.
Nhưng đối với cái nhìn của người khác, động tác này của y chính là vì
sóc đi, đồng sóc quỷ dị rút ra từ trong thi thể kia, sau đó vừa gầm lên
giận dữ, hàn quang chợt lóe, đồng sóc lại đâm lên.
Tào Vô Thương thì đi theo bên cạnh Lưu Khám, nhiệm vụ chủ yếu của y, chỉ là yểm hộ phía sau và hai bên của Lưu Khám.
Mười mấy tên binh lính theo hai người, giống một mũi tên nhọn rời dây
cung. Lưu Khám cũng như một mũi tên, ra sóc thấy máu, như sư tử vồ thỏ.
Đạo phỉ nhân số tuy nhiều, thế nhưng binh sĩ của lương đội đã nảy sinh chiến ý vô cùng.
Lưu Bang, Ung Xỉ, lần lượt suất bộ xuất kích. Hai bên hỗn chiến cùng
một chỗ, chỉ nghe binh khí chém vào máu thịt thì phát ra âm thanh nặng
nề liên tiếp, một tiếng kêu thảm thiết, một búng máu tươi, pha trộn với
phần còn lại của chân tay đã bị cụt, vẩy ra bốn phía. Trong lúc nhất
thời đại trạch Chiêu Dương, biến thành một mảnh đỏ như máu...
Triệu Đà vẫn sừng sững ở trung quân, phía sau đại kỳ Hắc long bay phất phới.
Đại kỳ không ngã, quân tâm vững chắc. Mắt thấy đạo tặc dần dần không đỡ nổi, chạy trốn tứ tán, trên mặt Triệu Đà cũng không có toát ra chút nào vẻ vui mừng, trái lại nhíu chặt mày, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng. Cho tới bây giờ, binh mã của tên Vương Lăng kia vẫn không xuất kích!
Lần này dẫn rắn ra khỏi hang chủ yếu là muốn đối phó Vương Lăng.
Trước khi xuất phát, Nhâm Hiêu lo lắng đủ mọi bề, đương nhiên cũng lo
Vương Lăng giảo hoạt, rất có thể ẩn dấu thực lực, mà có ý đồ làm tiêu
hao các bọn đạo phỉ khác. Vương Lăng không ra tay, quân Tần không ra
động... Đây là sách lược của Nhâm Hiêu. Đồng thời, để bảo đảm kế hoạch
được thuận lợi, Nhâm Hiêu căn dặn Triệu Đà: nhất định phải chờ Vương
Lăng xuất kích, sau khi phát tín hiệu, ngươi phải chặn cho được đường
lui của Vương Lăng.
Thời gian... Một canh giờ!
Nhưng cứ như vậy, áp lực của lương đội sẽ trở nên rất lớn.
Chuẩn bị không tốt, mấy trăm người này thậm chí cả toàn quân đều bị
diệt, bao gồm cả Triệu Đà ở bên trong, cũng sẽ vì vậy mà bỏ mạng.
Đây là một lần đánh bạc, đồng thời cũng là một lần khảo nghiệm. Triệu
Đà không sợ chết, thế nhưng y lại lo lắng, một khi lương đội tổn thất
thảm trọng, những binh lính này chỉ là chiêu mộ tạm thời, sẽ vì sợ hãi
mà bất ngờ làm phản. Nếu như thực sự xuất hiện loại tình huống này,
nhiệm vụ cũng coi như thất bại.
Nếu như lần này thất bại, còn muốn dụ Vương Lăng, sẽ không còn là chuyện dễ dàng!
Triệu Đà vô thức nắm chặt bảo kiếm, lòng bàn tay bất tri bất giác đã đổ mồ hôi.. Vương Lăng, ngươi muốn chờ đến bao lâu?