Hình Đồ
Chương 27 : Tam xích thanh phong bác công danh (3)
Ngày đăng: 01:36 20/04/20
Mưa vẫn rơi, hơn nữa càng lúc càng lớn. . .
Vương Lăng đã
không thể tiếp tục lặng im, không phải y muốn phá vỡ sự lặng im, mà là
bảy người đàn ông to lớn ở trước mặt y khiến y phải ra quyết định. Mười
một lộ đạo phỉ, đã mất bốn lộ. Tuy rằng bốn lộ đạo phỉ này cũng không
phải là binh hùng tướng mạnh gì, nhưng cũng mang đến ảnh hưởng, lại đặc
biệt lớn.
- Thủ lĩnh Tiện môn bị giết, toàn bộ sáu mươi đại
đạo dưới trướng của y đều bị diệt. . . Vương thủ lĩnh, quân binh của
ngươi lúc nào thì xuất kích?
Một người đàn ông to lớn lớn
tiếng quát hỏi. Có thể thấy được, gã với thủ lĩnh Tiện môn mà gã vừa
nói, quan hệ hẳn là không tệ.
- Đúng vậy, Vương thủ lĩnh,
theo ta thấy sợ là tình báo của ngươi đã lầm. Lương đội này có lẽ không
phải là do dân đen tạo thành, mà thực sự chính là quân Tần. Thủ lĩnh
Tiện môn ngang dọc bốn phương, thế nhưng chưa bao giờ gặp phải đối thủ,
ngày hôm nay lại mất ở chỗ này. . . Vương thủ lĩnh, ta đợi lúc báo thù
cho hắn a!
- Lấy máu người Tần, lấy máu người Tần!
Tinh thần của bọn đạo phỉ sục sôi, cơ hồ đã ảnh hưởng tới cả bộ hạ của Vương Lăng.
Lúc này, một gã đàn ông trung niên đầu đội mũ cao, trang phục văn sĩ đột nhiên mở miệng:
- Vương thủ lĩnh, theo ta thấy việc này có âm mưu!
Trong lòng của Vương Lăng được thả lỏng, thầm nghĩ: cuối cùng cũng đã có người đứng ra giải vây rồi!
- Tống phu tử, lời này là ý gì?
Tống phu tử nói:
- Kẻ địch trước mắt, nhất định là đội quân tinh nhuệ của quân Tần. Nhâm Hiêu tiểu tặc lấy việc mộ binh cho huyện Bái để ngụy trang, nhưng trên
thực tế lại phái ra quân Tần tinh nhuệ, có lẽ chính là vì muốn tiêu diệt chúng ta. Nhưng mà tiểu tặc tuy có chút cơ trí, nhưng chung quy cũng
chỉ là một mãng phu. Không ngờ tới, chúng ta lại liên thủ xuất kích. . . Vương thủ lĩnh, lần này đối với chúng ta cũng là cơ hội tốt để nêu cao
tên tuổi, tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua như thế.
- Nêu cao tên tuổi?
- Không sai!
Tống phu tử một bộ dạng đã định liệu trước, cười nói:
- Tiêu diệt quân Tần tinh nhuệ, đốt hủy lương thực của quân Tần! Với
Đường Lệ hét lớn một tiếng:
- Cung tiễn thủ, bình xạ!
Một loạt tên gào thét từ phía sau xe lương bắn ra, sức lực mạnh mẽ, xông tới bọn đạo phỉ trước mặt, hơn mười người ngã xuống trong vũng máu.
Tiếp theo đó, đợt thứ hai, đợt thứ ba. . .
Trong vòng một trăm bước, bên phía đạo tặc ngã xuống hơn trăm người.
Mắt thấy khoảng cách xe lương chỉ còn lại có hai ba mươi bước, Lưu Khám
đứng thẳng người lên, giẫm chân tại chỗ bay lên không, đầu ngón chân
chạm vào trên càng xe, lại xông ra ngoài. Trong nháy mắt hai chân rơi
xuống đất, đồng sóc hung ác độc địa vung lên.
- Giết!
Đồng sóc xuyên qua cơ thể, phát ra âm thanh nặng nề, máu đỏ phun tung toé trên người Lưu Khám.
Tào Vô Thương suất lĩnh hơn mười người, lao ra hàng rào, cả đám mặt mày dữ tợn, đối mặt đạo phỉ mấy lần, nhưng không có một chút gì chùn bước.
Hơn một trăm tên đạo phỉ ngàn lần vạn lần cũng không thể ngờ, quân Tần
lại xuất hiện tình huống như vậy, lại có dũng khí chủ động xuất kích.
Dưới sự ngẩn ngơ, đồng sóc của Lưu Khám bay lượn lên xuống, sau khi
liên tiếp đánh bay hai gã đạo phỉ, ngửa mặt lên trời huýt một tiếng sáo
dài:
- Lưu Khám huyện Bái ở đây, các ngươi đi tìm cái chết?
Vải đen dính đầy máu đỏ, huyết tương dính bên ngoài giáp chảy xuôi xuống.
Trong ánh lửa, Lưu Khám uy phong lẫm lẫm, đằng đằng sát khí, làm cho
bọn đạo phỉ run sợ trong lòng. Cùng lúc đó, đúng là bị Lưu Khám kích
thích, Lưu Bang, Ung Xỉ suất lĩnh nhân mã mà chém giết, cùng xông lên
hỗn chiến với bọn đạo tặc. Nhân số tuy ít, cũng không rơi vào thế hạ
phong.
Triệu Đà tay cầm lấy đại kỳ, không ngừng run rẩy.
Nhưng không phải sợ mà là bởi vì hưng phấn. . .
Nếu không có Lão Tần nhân, sao có thể dũng mãnh như thế? Nhưng mà,
người này không nghe quân lệnh, tự ý xuất kích, cũng không thể không xử
phạt a!
Triệu Đà tròng mắt vừa chuyển, nảy ra ý hay.
- Truyền lệnh, xuất kích!