Hình Đồ

Chương 28 : Tam xích thanh phong bác công danh (4)

Ngày đăng: 01:36 20/04/20


Đường Lệ đã từng cùng với Lưu Khám bình luận về người Sở.



-

Người Sở mỗi lần chiến đấu không giống như Trung Nguyên. Ngoài việc chịu ảnh hưởng của phong tục, người Sở khi đánh trận vẫn duy trì tính hung

bạo. Tới khi bạo phát thì như núi lửa phun trào, hung hãn không gì sánh

được. Thế nhưng về mặt chiến thuật lại không có kế hoạch, thuận lợi thì

có thể dời non lấp bể, thế nhưng một khi rơi vào khốn cảnh, sĩ khí cũng

rất dễ sa sút, nhân tâm tan rả. Cho nên khi chiến đấu với người Sở,

tuyệt đối không thể để cho bọn họ được thuận lợi, nhất định phải làm tan rã tinh thần của binh sĩ.



Lời này nói thì rất dễ, thế nhưng làm thì lại rất khó khăn.



Lưu Khám tự ý xuất kích, vượt ra ngoài dự tính của Kinh man quân. Cái

gọi là lớn tiếng doạ người đại khái cũng giống như vậy. Ngươi hung hãn,

ta càng hung hãn hơn ngươi; ngươi không muốn sống, ta cũng liều chết với ngươi. Hai bên gặp nhau ai mạnh hơn sẽ thắng, đạo lý này từ xưa đến nay vẫn không thay đổi.



Sau một hồi hỗn chiến, Kinh man quân rút lui.



Rất nhiều đạo phỉ bắt đầu tháo chạy, Vương Lăng chém liên tiếp chín

người, lại còn giết chết ngay tại chỗ một tên trùm thổ phỉ, cuối cùng

mới ổn định được cục diện.



Một so với bốn, Vương Lăng chiếm

ưu thế tuyệt đối. Nhưng theo tình hình thực tế mà nói, sĩ khí quân Tần

đại chấn, muốn thủ thắng trở nên rất khó khăn.



Vương Lăng không thể không cân nhắc, có nên tiếp tục đánh hay không?



Mà ở bên kia, Lương đội phải trả giá bằng tính mạng của hơn bốn mươi

người, bị thương hơn một trăm người, sau đó cũng lui về trận tuyến.



Triệu Đà giận dữ, đồng thời truất quyền Lưu Khám, ra lệnh thủ hộ đại kỳ ở trung quân. Đồng thời ra lệnh cho Nhâm Ngao làm Chúc trường, tiếp

nhận binh mã của Lưu Khám. Nhìn bề ngoài giống như trừng phạt Lưu Khám,

nhưng người sáng suốt có thể nhận ra, Lưu Khám không chỉ không bị hạ

chức, trên thực tế lại được khen thưởng. Đại kỳ tượng trưng cho sĩ khí,

đại kỳ không ngã, sĩ khí không tiêu tan, cũng không phải ai cũng có thể

được bảo vệ.



Trận chiến ấy, Lưu Khám giết bảy người, trong đó còn có một tên trùm thổ phỉ.



Dựa theo quy chế xét công trạng của Tần, giết một giáp sĩ sẽ thăng một

tước, hiện tại Lưu Khám cũng không phải là thứ dân bình thường.



Triệu Đà ra quyết định ấy còn có một mục đích khác. Nhiệm vụ của bọn họ là muốn ngăn cản Vương Lăng, sau đó một lưới bắt hết. Xem tình hình

hiện nay, sĩ khí lương đội tăng vọt, đánh tan Vương Lăng cũng không phải là không có khả năng. Nhưng như vậy, ý nghĩa của nhiệm vụ lần này cũng

theo đó mà thành hư ảo.



Giết một Vương Lăng sẽ hơn rất nhiều so với giết cả trăm tên đạo phỉ.



Chỉ là suy nghĩ này của Triệu Đà không thể nói cho người khác.



Lưu Khám có vẻ không vui, mà Nhâm Ngao thay thế Lưu Khám, nhìn qua hình như cũng không vui vẻ gì.
Lưu Khám cùng với Lưu Bang vội phản ứng theo bản năng. Một người giương cung cài tên, một người tay ném sáo. Tên nhọn cùng với đồng sáo hầu như bay ra cùng lúc, người Sở kia tránh được tên nhọn của Lưu Bang nhưng

không thể đỡ được đồng sáo của Lưu Khám. Kêu thảm một tiếng, đã bị đồng

sóc xuyên qua thân thể.



Thân thể bay xuống càng xe, ngã nhào trên mặt đất.



Ung Xỉ vô thức đứng thẳng dậy, giận dữ nhìn Lưu Bang cùng Lưu Khám:



- Các ngươi làm gì?



Lưu Bang vừa muốn mở miệng, Lưu Khám lại giành nói trước:



- Ung Xỉ, lẽ nào ngươi muốn bị liên luỵ cửu tộc, tịch thu tài sản cả

nhà sao? Đừng quên, phụ mẫu gia quyến chúng ta, đều còn ở huyện Bái.

Việc cấp bách, giết chết kẻ địch, ai dám có ý phản, Lưu Khám là người

đầu tiên không buông tha cho hắn.



Một câu nói khiến cho rất nhiều người tỉnh táo lại.



Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết. Nhưng vấn đề là từ xưa đến nay người làm nên đại sự lại có mấy người? Chung quy là người thường chiếm

đa số, một người có thể không xem trọng chuyện sống chết, thế nhưng phụ

mẫu huynh đệ, lại có thể nhẫn tâm vứt bỏ hay sao? Dù sao ở thời đại này, quan niệm vì tổ quốc chưa nặng lắm, tất cả lấy dòng họ làm trọng. Trong bảy nước, chỉ có người Tần lấy Tần pháp trị quốc, hai trăm năm vừa mới

có thay đổi.



Quan niệm dòng họ, hơn nữa Lưu Khám lúc trước

thể hiện vũ lực, cùng với danh tiếng của Lưu Bang, mọi người tạm thời

bình tĩnh trở lại.



Chí ít nhìn biểu hiện ra, hình như mọi

người đều rõ ràng mục tiêu. Thế nhưng trong nội tâm cách nghĩ có thật sự thống nhất hay không? Người ngoài sợ là không thể nào biết được. Kinh

man quân lại bắt đầu, lương đội chống lại còn hơn lúc trước, rõ ràng là

đã giảm thêm vài phần, đặc biệt là cánh quân bên phải.



Mà Vương Lăng đem tất cả chủ lực đều tập trung ở trung quân cùng phương hướng cánh tả.



Cánh quân bên phải thuộc đội ngũ của Ung Xỉ, nhìn qua đánh rất náo

nhiệt, nhưng trên thực tế cũng như tiếng sấm trong cơn mưa, chỉ là phô

trương thanh thế mà thôi.



Vương Lăng và Ung Xỉ, trong nháy

mắt đã đạt thành sự ăn ý nào đó không muốn cho ai biết. Triệu Đà biết rõ tình hình như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn không có cách

nào. Mắt thấy trong vòng tròn trận đánh bị vạch ra một lỗ hổng, Kinh man tặc cuồn cuộn không ngừng liều chết xông tới, y biết, đã tới lúc liều

mạng. . .



- Lưu Khám, bảo vệ đại kỳ!



Triệu Đà huơ thiết kiếm, lớn tiếng la lên, cất bước nhảy vào trong hỗn trận.



Trong chốc lát, tiếng kêu vang lên thành một mảnh, mọi người đều phải

đối mặt với nguy cơ lớn nhất từ lúc khai chiến tới nay.