Hình Đồ

Chương 254 : Âm soa dương thác

Ngày đăng: 01:40 20/04/20


Giữa nửa đêm, tí tách tí tách trút xuống một trận mưa đông lạnh lẽo.



Nước mưa trút xuống xối đến nhạt màu bậc thềm xám trước cửa, nước mưa

bắn tung tóe tứ phương, mây đen vần vũ cả khoảng không trên cao. Tầng

mây thấp đến nỗi dường như có thể sà ập xuống bất cứ lúc nào, tựa như

một ngọn núi đen to lớn đè nặng lên cả vùng trời huyện Uyển. Ánh trăng

sớm đã bị che lấp đi mất, khiến cho lòng người càng trở nên phiền muộn.



Lưu Khám khoác một chiếc áo choàng, ngồi cuộc tròn trên hành lang trước cửa, hai tay chắp hình chữ thập đặt trước ngực, trông như một vị lão

tăng đang nhập thần, không có đến một cử động nhỏ.



Theo như

những ký ức mơ hồ từ thế kỷ hiện đại trước của Lưu Khám, sự kiện Thiêu

sách kháng Nho xảy ra vào cuối đời Tần Thủy Hoàng. Hình như sau đó không lâu thì Tần Thủy Hoàng qua đời, thiên hạ từ đó đại loạn. Nhưng theo như tính toán của hắn hiện tại phải là thời kỳ hưng thịnh nhất của Tần Thủy Hoàng. Tại sao lại xuất hiện sự kiện đốt sách này? Ồ, Hình như vẫn chưa kháng Nho… Nhưng đã xảy ra sự việc đốt sách rồi, ắt hẳn kháng Nho cũng

chỉ là việc sắp tới thôi.



Xem ra dường như có sự tính toán

sai lệch về thời gian! Nếu như căn cứ theo cách tính toán của Lưu Khám

khi còn ở Bắc Cương, thì sự kiện đốt sách kháng Nho sẽ xảy ra trong bốn

năm năm nữa. Bởi vì hiện tại Hồ Hợi mới chỉ có … tuổi mà thôi. Lúc này

xuất hiện sự kiện đốt sách thì há chẳng phải Hồ Hợi đăng cơ khi chỉ vừa

mới mười ba mười bốn tuổi hay sao? Điều này dường như có sự sai khác so

với những gì mà Lưu Khám được biết ở thế kỷ hiện đại. Hoặc nói cách khác thì việc ghi chép trong sử sách của hậu thế đã có những nhầm lẫn.



Nếu như là vì lý do thứ hai thì Lưu Khám càng không thể nắm rõ được cái thế giới mà hắn vốn đã không hiểu biết gì nhiều về nó. Lưu Khám cẩn

thận dè dặt tuân theo hướng đi của lịch sử. Vì hắn lo lắng nếu như có

một ngày nào đó sự việc vượt ra khỏi phạm vi mà hắn hiểu biết, thì hắn

sẽ để vuột mất cơ hội. Nhưng trong trường hợp như hiện nay những hiểu

biết về lịch sử của hắn có thể tồn tại những sai lầm, vậy thì những sự

tuân thủ của hắn trước kia bỗng chốc biến thành vô nghĩa. Nghĩ đến đây,

Lưu Khám bất giác cảm thấy đau đầu, ngây người ngồi đó trầm tư.



- Đô úy!



Khoái Triệt bước đến ngồi bên ngưỡng cửa.



Lưu Khám ngẩng đầu nói:



- Thế nào rồi, đã đi hỏi thăm kỹ càng chưa?



Khoái Triệt gật đầu nói:



- Hỏi thăm kỹ càng rồi… Ngày mồng một tháng mười, Bệ hạ cho mời quần

thần đến cung Hàm Dương dự tiệc mừng đại thắng chiến sự hai miền Bắc,

Nam Tân Cương.



Bệ hạ mời hơn bảy mươi các vị Bác sĩ. Nhưng

trong buổi tiệc, Bác sĩ Thuần Vu Việt và Bộc xạ Chu Thanh Thần đã xảy ra cãi vã, sau cùng còn lôi kéo cả Đình úy Lý Tư vào cuộc. Thuần Vu Việt

kiên quyết thỉnh cầu Bệ hạ khôi phục lại hình thức phân phong như xưa,

thậm chí còn nói bóng gió ám chỉ Lý Tư lộng quyền. Cuối cùng thì Lý Tư

và đám Nho sĩ nước Tề nổ ra một cuộc tranh cãi kịch liệt.


Tần Mạn đem theo hộ vệ đã đến chờ ở bến

thuyền từ sớm. Khi nhìn thấy bóng dáng vạm vỡ oai hùng của Lưu Khám trên đầu thuyền, trái tim của Tần Mạn đột nhiên cảm thấy vui mừng, nàng bước nhanh lên phía trước hai bước, giơ tay vẫy Lưu Khám.



Lưu

Khám tất nhiên là cũng nhìn thấy Tần Mạn! Áo trắng mờ ảo, áo choàng

khoác ngoài, tay cầm ô trúc, trong khung cảnh mưa gió mịt mùng, nàng lại càng thêm phần kiêu sa duyên dáng. Trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm vô

cùng, Lưu Khám bước nhanh xuống thuyền, tiến đến trước mặt Tần Mạn. Hai

người đều im lặng không nói câu nào, chỉ say sưa nhìn nhau. Trong giây

phút này tất cả ngôn từ đều trở nên thừa thãi… Một hồi lâu sau, Tần Mạn

mới mở lời:



- Khám… Đô úy, trên đường gặp nhiều vất vả rồi!



Xe ngựa đã đợi ở bến từ lâu.



Sau khi Lưu Khám và Tần Mạn lên xe, bèn tức khắc tiến vào thành Giang Châu trong vòng vây của dân chúng hiếu kỳ.



Trên xe Tần Mạn nói:



- A Khám, ta có chuyện cần nói với huynh. Lần này có lẽ huynh sẽ phải ở Giang Châu thêm một thời gian.



Lưu Khám ngạc nhiên:



- Lưu lại thêm một thời gian?



Tần Mạn gật đầu, nét mặt nghiêm túc nói:



- Sự tình có vài thay đổi… Tháng trước Gia tổ mẫu nhận lệnh đi yết kiến Bệ hạ, mười ngày trước đã khởi hành lên đường tới Hàm Dương. Trước khi

đi, Gia tổ mẫucó yêu cầu ta gửi lời xin lỗi đến huynh, và mong huynh có

thể lưu lại đây một thời gian, người sẽ nhanh chóng trở về Giang Châu…

Ngoài ra, Gia tổ mẫu lần này đi Hàm Dương cũng mang theo món quà mà lần

trước huynh biếu tặng người, nói rằng muốn tìm cơ hội dâng tặng Bệ hạ.



- Hả?



Không biết vì sao khi nghe xong tin này, Lưu Khám chợt thấy bồn chồn lo lắng. Không ngờ rằng nhanh chóng đi đường vượt sông để đến được đây,

cuối cùng lại không gặp được Tần Thanh. Tuy nói rằng qua ít ngày nữa có

thể gặp được, nhưng trong lòng lại cảm thấy bất an.



Lưu Khám không thể nói lý do vì sao, nhưng hắn lờ mờ cảm nhận thấy có cái gì đó không ổn.



- A Khám, huynh có phải là không vui chăng?



Thấy Lưu Khám im lặng hồi lâu, Tần Mạn không kìm được hỏi nhỏ một tiếng.



Lưu Khám lắc lắc đầu, đột nhiên hỏi:



- Mạn tiểu thư, cô có biết Bệ hạ đột nhiên triệu kiến Thanh lão đi Hàm Dươnglà vì chuyện gì không?