Hình Đồ
Chương 255 : Tựa như cố nhân
Ngày đăng: 01:40 20/04/20
Theo lý mà nói thì việc Tần Thủy Hoàng triệu kiến Tần Thanh cũng chẳng
phải là lần đầu tiên, vốn chẳng có gì là đặc biệt. Nhưng không biết vì
sao, Lưu Khám vẫn cảm thấy có chút bất ổn. Nhưng có một điều chắc chắn
rằng Tần Thủy Hoàng sẽ không làm gì có hại cho Tần Thanh.
Vậy nên sau khi hỏi một câu như vậy, hắn cũng chẳng mong Tần Mạn sẽ trả
lời. Nhưng không ngờ, Tần Mạn lại trả lời hắn một cách tỉ mỉ:
-
Trước khi đi bà nội có nói qua với muội rằng Tần Thủy Hoàng triệu kiến
người là vì chuyện Lăng Ly Sơn. Huynh cũng biết đó công trình Lăng Ly
Sơn hao tốn to lớn, là do một tay bà nội thiết kế. Nay công trình đã
bước vào giai đoạn quan trọng, Bệ hạ triệu kiến bà nội tới để bàn bạc
cũng là chuyện đương nhiên thôi mà. Thực ra thì bắt đầu từ hai năm trước Bệ hạ đã thường xuyên triệu kiến bà nội tới Hàm Dương.
Lăng Ly Sơn, hay chính là Lăng Tần Thủy
Hoàng mà hậu thế ngày nay được biết đến. Lưu Khám quả thật không ngờ
rằng, Tần Thanh lại chính là người thiết kế cho công trình lăng mộ của
Tần Thủy Hoàng. Từ đó có thể thấy được sự tín nhiệm của Tần Thủy Hoàng
dành cho Tần Thanh đã đến giới hạn cao nhất. Nếu không thì việc xây dựng lăng tẩm sao có thể để cho người ngoài tham gia vào được? Nhưng sao lại nói công trình đang bước vào giai đoạn quan trọng?
Lưu Khám
không tiện hỏi thêm! Đương nhiên rồi, nghĩ cho cùng nếu như hắn có hỏi
thêm thì Tần Mạn cũng chưa chắc có thể giải đáp rõ ràng. Chỉ là nghĩ đến việc Tần Thanh vắng mặt như thế này, không biết sẽ mất thêm bao nhiêu
thời gian. Trong lòng Lưu Khám không tránh khỏi cảm thấy lo lắng.
- Đúng rồi, vài ngày trước huynh cho người đưa thư tới nhắn muội giúp
huynh thu thập sách tập… Muội đã thu xếp ổn thỏa. Những ngày qua đã thu
thập được hơn ba vạn bảy nghìn cuốn sách. Muội không hiểu huynh cần chỗ
sách đó làm gì, nên lệnh cho gia nhân bí mật giấu chỗ sách ấy trong kho
của huyện Giang Dương. Nếu huynh cần dùng, thì có thể vận chuyển về Lâu
Thương bất cứ lúc nào… Có điều phải cẩn thận một chút, vì hiện nay quan
phủ đang kiểm tra tương đối nghiêm ngặt.
Tạm thời hãy cứ để
trong kho vẫn an toàn hơn. Mặc dù quan phủ biết muội thu thập sách tập,
nhưng cũng không gây khó dễ gì, nhìn thấy cũng coi như không biết gì cho qua chuyện. Nhưng nếu như là trên đường vận chuyển thì ắt hẳn sẽ bị
kiểm tra, chắc chắn sẽ bị thiếu hủy… Theo ý kiến của muội thì tạm thời
cứ cất giữ ở chỗ bọn Thầm Thực Kỳ, đợi cho sóng gió qua đi lúc đó sẽ tìm cách vận chuyển về.
Lưu Khám gật đầu thể hiện tán đồng.
Giang Châu dựa núi mà xây thành, là một tòa thành trên núi, có một vạn
hai nghìn hộ dân, ước chừng sáu vạn người. Thái ấp của Tần gia nằm ngoài thành Giang Châu ba mươi dặm, diện tích thậm chí rộng gần bằng thành
Giang Châu. Thái ấp có tổng số hơn hai vạn người, trong đó gần một vạn
người là quân hộ vệ, thợ thủ công có hơn nghìn người, còn thực khách thì đông vô số, tụa như một thành phố quy mô nhỏ, có lan can tường ngang và hàng chục tháp canh gác. Bên trong có nơi làm việc và kho chứa đồ, sản
xuất ra đủ loại đủ kiểu vật phẩm.
Lưu Khám vừa nghe Tần Mạn
giới thiệu, vừa quan sát những kiến trúc trong điền trang, bất giác gật
đầu tự nhủ: “Quả không hổ danh là Đệ nhất phú hào vùng Tây Nam”. Nếu như ở Trung Nguyên, với quy mô điền trang như của Tần gia thì nhất định sẽ
bị quan lại triều đình khép vào tội mưu phản.
Cũng chỉ có Tần Thanh mới có được!
cũng chính là cha của Tần Mạn, đã qua đời do bạo bệnh từ rất lâu về
trước. Trưởng nữ là Tần Lam, đã được gả cho Cú Đinh quốc từ lâu, phải
đến hơn mười năm nay không quay về thăm quận Ba. Cú Đinh, nằm ở phía Nam Dạ Lang quốc, nằm trong dãy núi trùng điệp thuộc cao nguyên Điền Quý
Quế, là nước thuộc địa của Đại Tần. Còn lý do vì sao Tần Thanh lại gả
con gái đến một nơi xa xôi như vậy thì không ai được rõ.
Con trai thứ là Tần Chỉ, cũng chính là người mà Ba Văn gọi là Nhị lão gia.
Con trai thứ ba là Tần Mông, con trai thứ tư là Tần Cức hiện nay sinh
sống ở vùng Lãng Trung, cũng đều có sự nghiệp gia sản. Con gái thứ là
Tần Bạch, mười một năm trước được gả đến vùng Quan Trung, hiện nay cũng
không có mặt ở quận Ba. Nói tóm lại thì trong bốn người con trai và hai
người con gái của Tần Thanh, chỉ có duy nhất một mình Tần Chỉ là sống
cùng Tần Thanh.
- Đô úy, trưa nay sao ngài lại có biểu hiện như vậy?
Sau khi về đến phòng nghỉ, Khoái Triệt hiếu kỳ hỏi nhỏ:
- Ngài yêu cầu ta đi thăm dò Ba Văn tình hình Tần gia để làm gì?
Lưu Khám ngồi trên phản, hai ngón tay trỏ và ngón tay cái xoa nhẹ vào nhau.
- Buổi trưa nay ta nhìn thấy một người!
- Phải chăng là người trong đám thực khách của Tần Chỉ?
Lưu Khám gật gật đầu:
- Có một bóng người mà ta cảm thấy rất quen mắt, dường như là người
quen của ta và huynh. Ta không rõ hắn có nhìn thấy ta hay không, nhưng
ta cảm thấy hắn chắc hẳn đã nhìn thấy ta, nên đến khúc rẽ mới cố tình đi lùi lại phía sau.
- Người quen?
Khoái Triệt ngạc nhiên, không nén được tò mò bèn hỏi:
- Là ai vậy?
Lưu Khám đứng dậy, đi ra ngoài cửa, nhìn ngó xung quanh, sau khi xác
định rằng không có ai, hắn bèn đóng cửa phòng, bước đến ngồi trước mặt
Khoái Triệt.
- Lão Đường!
Lưu Khám hạ thấp giọng nói:
- Tuy rằng mưa mù làm che khuất tầm nhìn, hơn nữa còn cách xa một đoạn, nhưng ta có thể nhận ra người đó chính là Đường Lệ.
- Đường Lệ?
Khoái Triệt ngạc nhiên há hốc mồm.
- Sao hắn lại ở đây? Đang nhiên đang lành sao lại trở thành thực khách của Tần Chỉ?