Hình Đồ

Chương 264 : Biến động ở Ba Thục (4)

Ngày đăng: 01:40 20/04/20


Tần Mông có chút ngơ ngẩn!



Đối với một mâu bất thình lình

hướng đến, Tần Mông không có chút chuẩn bị nào. Không chỉ có y, thậm chí ngay cả Tần Mạn và Lâm Tô cũng giật mình.



Lưu Khám? Hắn không phải ở Giang Dương sao? Thế nào đột nhiên lại xuất hiện ở chỗ này?



Quay đầu nhìn về phía Lý Hưng, lại phát hiện Lý Hưng dáng vẻ như là đã

biết trước. Tần Mạn lập tức hiểu ra, khẳng định Lưu Khám đi theo Lý Hưng đến đây. Về phần vì sao Lưu Khám lại từ trong rừng cây đi ra, chắc là

phòng ngừa chu đáo, lo lắng cho Tần Mạn bỏ chạy không thuận lợi.



Chính là theo tình hình hiện nay, Lưu Khám lo lắng không phải là không

có nguyên nhân. Nét lạnh lùng trên mặt Tần Mạn thoáng cái tan hết. Má

lúm đồng tiền hiện lên một nét tươi cười xán lạn, trong lòng lại cảm

thấy thật ngọt ngào.



Nàng cảm thấy ngọt ngào nhưng Tần Mông thì lại muốn khóc!



Tần Mông mệnh danh là Ba Thục đệ nhất dũng sĩ, võ nghệ cao cường, sức

lực lớn vô cùng. Cho tới nay, Tần Mông cho rằng, mình được gọi là thiên

hạ vô địch, thì ít có người có thể là đối thủ của y. Một mâu của Lưu

Khám đâm tới, y theo bản năng nâng việt lên đỡ. Chỉ nghe “đinh” một

tiếng, việt đồng đã bị trường mâu đánh ra. Thế nhưng mâu này có lực thật lớn vọt tới, làm hai tay Tần Mông tê dại. Ngựa cũng không chịu nổi sức

mạnh như vậy, hí dài một tiếng, loáng cái quỳ xuống.



Người

lập tức ngã xuống, Khai Sơn Việt bị ném ra thật xa, đầu y ong ong, gan

hai lòng bàn tay máu chảy đầm đìa. Tần Mông mũ lệch, giáp nghiêng đứng

lên, vẫn mờ mịt, ngây ngốc tại chỗ. Lưu Khám cũng không có công kích

tiếp, chỉ là nhìn Tần Mông, cười khinh miệt. Văn không biết, võ không

nên, sợ đây mới là bức họa chân thực nhất về người này đi. Lưu Khám thật đúng là khinh thường Tần Mông. Chỉ là ngại mặt mũi Tần Mạn, hắn cũng

không nên làm quá phận. Đương nhiên, phương diện này còn có một nguyên

nhân khác làm Lưu Khám không thể hạ sát thủ.



Tần Mông là mệnh quan triều đình, là huyện úy Lãng Trung. Luận phẩm tự, Lưu Khám so với

Tần Mông cao hơn không chỉ một bậc. Nhưng hắn không có quyền giết chết

đối phương, bằng không mà nói, tất nhiên sẽ dẫn lửa tới thân.



Tay kéo dây cương, Lưu Khám ghìm ngựa lại.



- Ngươi là trưởng bối, nhưng lại lấy lớn khinh nhỏ, thực không phải là

anh hùng. Lưu mỗ chẳng thèm lấy tính mạng của ngươi… Mang người của

ngươi lập tức cút trở về.



Tần Mông mặt đỏ bừng, hung tợn trừng mắt nhìn Lưu Khám.



- Ngươi là ai? Có dám nói ra danh tính?



- Thế nào, muốn tìm ta báo thù?



Lưu Khám như trước một vẻ khinh miệt, cười lạnh một tiếng nói:



- Cũng không sợ ngươi biết được. Ta là Lưu Khám, quan Đô úy Tứ Thủy.

Ngươi nếu muốn báo thù, cứ tới là được. Nhưng là ta nhắc nhở ngươi

trước, ngươi chỉ có một cơ hội thôi.



Trong lời nói, không

chút nào đem Tần Mông để vào mắt. Ngôn ngữ lạnh như băng, càng làm cho
động. Chỉ là muốn chấn nhiếp người dân Ba, chỉ sợ không thể thiếu được

một hồi gió tanh mưa máu. Nhưng ta có một kế, có thể làm cho máu của

người Ba rơi ít một chút.



Uy vọng của Tần Mạn hiển nhiên không cách nào đánh đồng với Tần Thanh.



Nếu như người Ba thực sự gây rối lên, mặc dù trong tay Tần Mạn có ấn

tín của Tần Thanh, chỉ sợ cũng khó có thể khống chế đối phương. Dù sao,

nhiều năm qua, Tần Chỉ nhờ vào lui tới buôn bán, đã cho ăn no một phần

lớn dân Ba. Cùng những người Ba thổ trứ này nói luân lý đạo đức, còn xa

mới bằng những vật hữu dụng thực tiễn. Đã như vậy, nhất định cần phải

dùng thủ đoạn mạnh mẽ. Cũng chỉ có như vậy, mới có thể chấn nhiếp người

Ba thổ trứ.



Từ điểm này mà nói, Tần Mạn cũng vô cùng rõ ràng…



Đương nhiên là, nếu có thể ít đổ máu một chút, những người này chết ít một chút, Tần Mạn tất nhiên sẽ vui hơn, vội vã hỏi:



- Lưu Khám, kế có an toàn không?



-



Lưu Khám mỉm cười:



- Kế này vẫn còn cần Mạn tiểu thư ra mặt. Nhưng trước đó ta cần danh sách những người dân Ba đang ở Giang Dương.



- Danh sách thật ra là việc nhỏ, chắc hẳn trong tay Huyện trưởng Thẩm

Thực cũng đã có… Chỉ là huynh chuẩn bị hành động như thế nào?



Lưu Khám trầm giọng nói:



- Kỳ thực rất đơn giản, ta lấy danh nghĩa của Mạn tiểu thư ở trong thành Giang Dương, bày ra Hồng Môn Yến.



- Hồng Môn Yến?



Mọi người đang ngồi, nghe vậy đều ngây ngẩn cả người.



Điển cố về Hồng Môn Yến bây giờ còn chưa có xuất hiện, vì vậy huyền diệu trong đó, không ai có thể biết được.



Lưu Khám cũng không giải thích cho mọi người, chỉ thấp giọng nói bên

tai Tần Mạn. Lúc đầu, Tần Mạn còn nhíu mày, dần dần, trên hai gò má tú

lệ kia hiện ra một mạt mỉm cười. nàng liên tục gật đầu, nhẹ giọng nói:



- Kế này rất tốt, rất tốt!



* Lời tác giả Canh Tân: Trong lịch sử, Lưu Bang dựa vào Ba Thục trở nên giàu có. Nhưg trong lịch sử bộ tộc của quả phụ Thanh cũng là thực sự

tồn tại. Với năng lực lớn như vậy của gia tộc quả phụ Thanh, hơn nữa với quan hệ thân mật với Đại Tần, vì sao sau khi quả phụ Thanh mất, lại

không còn một ghi chép nào? Lúc Lưu Bang vào Hán Trung, trong hai năm

ngắn ngủi đã nắm trong tay Ba Thục, hậu nhân của quả phụ Thanh lại ở

phương nào? Nếu nói hậu nhân của quả phụ Thanh đầu phục Lưu Bang, thì sử sách cũng phải ghi chép mới đúng…



Cho nên, lão Tân cho rằng, hậu nhân của quả phụ Thanh rất có khả năng sau khi quả phụ Thanh mất đã bị Thủy Hoàng Đế “giải quyết” hết. Về phần chân tướng thế nào, lão Tân

cũng chỉ có thể bịa đặt.



Hôm nay, Tần gia vẫn còn lưu lại

huyết mạch, như vậy sau này Lưu Bang còn có thể đơn giản như vậy khống

chế được Ba Thục sao?