Hình Đồ
Chương 263 : Biến động ở Ba Thục (3)
Ngày đăng: 01:40 20/04/20
A Khám từng nói qua: bỏ được bỏ được, có bỏ có được!
Mạn tiểu
thư nếu muốn bảo toàn Tần gia, thứ nhất phải cùng nhị lão gia tranh
đoạt; thứ hai, trong lúc tranh đấu, phải luôn giữ vững một phương, cũng phải tranh thủ lấy được quản lý phía Hàm Dương. Tuy rằng việc này sẽ
làm cho danh vọng của Tần gia tại Ba Thục giảm bớt, nhưng lại là phương pháp bảo toàn tốt nhất.
Đường Lệ một hơi nói xong, thở phào một cái.
- Trong lúc gấp gáp này, Lệ cũng chỉ có thể nghĩ được như vậy. Về phần
cụ thể hành động, chờ khi rời khỏi Giang Châu, sẽ tính toán lại cho chu đáo.
Tần Mạn trầm ngâm không nói…
Không thể nghi ngờ, đây là một việc rất khó quyết định.
Đồng thời, sau khi Tần Thanh chết, Tần Mạn là người thứ nhất phải hóa giải nguy cơ.
Trước đây, luôn núp dưới cánh của Tần Thanh, Tần Mạn không cần quá mức hao
tổn tâm trí. Chỉ cần dựa theo phương hướng hành động trước đó mà làm…
Thế nhưng hiện tại, mặc kệ là quyết định như thế nào, đều sẽ gây nên ảnh hưởng thật lớn đối với Tần gia. Đi theo con đường nào, đích xác là một vấn đề lớn.
- Tiên sinh, ta nghe lời ngươi!
Tần Mạn cắn răng một cái, nhẹ giọng nói:
- Chúng ta rời Giang Châu, trước tiên nghĩ cách đến Giang Dương, hội hợp với A Khám. Bao giờ rời đi, đi như thế nào, Mạn theo tiên sinh phân
phó.
Đường Lệ nói:
- Lập tức rời khỏi Giang Châu!
- Ngay bây giờ?
- Đúng vậy!
Đường Lệ nói:
- Hôm nay Tam lão gia đã trở về, qua đêm nay, Nhị lão gia nhất định sẽ
có hành động. Hôm nay, Nhị lão gia, Tam lão gia, còn có các nguyên lão trong tộc, đều ở đó bàn bạc sự tình. Phỏng chừng một chốc không thể
phân thân. Thủ vệ trong điền trang cũng không nghiêm mật, ta đã mệnh
lệnh Lâm bọn họ chuẩn bị sẵn sàng, bảo hộ tiểu thư đêm nay rời đi.
phen khổ tâm, cháu cháu không nên hiểu lầm.
- Hiểu lầm?
Tần Mạn nghe vậy, liên thanh cười mỉa mai, làm Tần Mông cũng không cảm thấy thẹn thùng.
- Là hiểu lầm sao? Dù sao hiện tại ta phải đi… Tam thúc, nếu đúng như ngươi nói, vậy mong ngài giơ cao đánh khẽ, thế nào?
Tần Mông nghiêm mặt nói;
- Mạn Nhi, cháu đối với chúng ta hiểu lầm, ta và Nhị thúc cháu cũng
không muốn giải thích gì nhiều. Cháu muốn rời khỏi Giang Châu, đi chỗ
khác giải sầu, ta tuyệt không ý kiến. Nhưng cháu đi thì có thể, nhưng
phải giao ấn tín của mẫu thân ra đây, cháu thấy thế nào?
- Giao ra ấn tín, ta còn có mệnh để sống sao?
Tần Mạn đột nhiên biến sắc, lạnh lùng nói:
- Ấn tín ta sẽ không giao ra, Tam thúc muốn ngăn cản, vậy phóng ngựa tới đây.
- Đã như vậy, đành đắc tội rồi!
Đã tới tình trạng này rồi, Tần Mông cũng chỉ có thể xé rách da mặt. Y lạnh giọng nói:
- Mạn Nhi nếu cứ khư khư cố chấp, vậy để tam thúc tới giáo huấn ngươi một chút, miễn cho ngươi không biết trời cao đất rộng.
Vừa nói chuyện, Tần Mông vừa nâng lên Khai Sơn việt trong tay lên, thúc ngựa tiến tới.
Bên phía Tần Mạn, Lâm Tô cũng chuẩn bị lao ra…
Nhưng đúng lúc này, từ rừng câu hai bên bến đò, đột nhiên truyền đến một
tiếng trống trận. Một thất bảo mã đỏ như lửa từ trong rừng bay vọt ra.
Đại tướng trên ngựa một thân huyền giáp, tay cầm trường mâu, giống như
thiên thần.
- Tặc tử, đừng vội càn rỡ, nhận một mâu của ta!
Đại tướng kia người ngựa hợp nhất, trong chớp mắt liền vọt tới trước mặt
Tần Mông. Người mượn thế ngựa, ngựa mượn uy người, tiếng rống giận dữ
như sấm sét nổ vang trên không trung, chỉ thấy hắn bỗng nhiên dựng thẳng người trên lưng ngựa, trường mâu loáng một cái hung hăng phóng về phía Tần Mông…