Hình Đồ

Chương 262 : Biến động ở Ba Thục (2)

Ngày đăng: 01:40 20/04/20


Lúc Tần Mạn lần đầu tiên đi tới Lâu Thương bàn chuyện với Lưu Khám,

Đường Lệ đã rời Lâu Thương ra ngoài học hỏi cho nên Tần Mạn chưa gặp qua Đường Lệ. Nhưng trong một khoảng thời gian ở lại Lâu Thương, nàng cũng

đích thực từng nghe người khác nhắc đến một nhân vật như thế. Có người

nói người này là mưu chủ của Lưu Khám, rất nhiều mưu kế, thậm chí so với hai người Thẩm Thực Kỳ,Tào Vô Thương còn được Lưu Khám tín nhiệm và nể

trọng hơn. Chỉ là chưa từng gặp qua, nên rất nhanh Tần Mạn đã quên mất

cái tên này. Thậm chí, lúc Đường Lệ tới làm môn hạ của Tần Chỉ, Tần Mạn

cũng chỉ nghĩ cái tên này có chút quen tai, cũng không có quá mức để ý.

Hôm nay nghe Đường Lệ nói, Tần Mạn nhất thời ngây ngẩn cả người.



Hổ phù trong tay Đường Lệ cũng không phải là hổ phù triều đình hay sử

dụng. Chuẩn xác mà nói, hổ phù này là tín vật do Lưu Khám chế tạo ra. Cả vật thể đúc bằng đồng, mặt trên sơn đen, chính diện khắc chữ Lão Bi,

mặt trái là hoa văn Thương Long. Hổ phù chế tạo rất tinh mỹ, trong tay

Lưu Khám tổng cộng chỉ có chín miếng hổ phù như vậy. Tần Mạn cũng đã

từng nhìn thấy, vì vậy liếc mắt một cái liền nhận ra, hổ phù này không

phải là đồ giả. Hơn nữa nhớ tới lai lịch của Đường Lệ, Tần Mạn không

khỏi cảm thấy kinh ngạc. Đường Lệ thế nào lại tới làm môn khách của Nhị

thúc? Chẳng lẽ là A Khám an bài? Nhưng vì sao A Khám lại an bài việc

này?



Đường Lệ bây giờ cũng không còn là Đường Lệ của ba bốn

năm trước! Qua lại trong mấy năm, y đi nghìn dặm đường, thể nghiệm lòng

người dễ thay đổi, ánh mắt mười phần sắc sảo nham hiểm. Nhìn thấy Tần

Mạn sửng sốt, Đường Lệ lập tức cảm thấy được, đồng thời y rất nhanh suy

nghĩ cẩn thận nguyên do trong đó, không khỏi mỉm cười.



- Mạn

tiểu thư chớ hoài nghi. Lệ với A Khám quen biết đã nhiều năm. Mấy năm

trước, A Khám đến Lâu Thương, Lệ cảm giác sâu sắc sở học chưa đủ, vì vậy mới sinh ra tâm đi du ngoạn. Cùng A Khám từ biệt mấy năm, cho đến nửa

tháng trước mới gặp lại… Lệ sở dĩ làm môn hạ của Nhị lão gia, v vốn xuất phát từ ngẫu nhiên, chỉ là lại không nghĩ phát hiện ra một chút kẽ hở,

dính dáng đến quan hệ giữa Tần gia và A Khám, vì vậy mới tự chủ trương ở lại.



Đường Lệ giải thích rõ ràng, làm Tần Mạn không khỏi cảm thấy một chút hổ thẹn vội vàng nói:



- Mạn thất lễ rồi… Đường sinh nếu đã là bằng hữu của A Khám. Mạn thực sự không nên lại hoài nghi.



Nhưng thật ra Đường Lệ cũng không thèm để ý. Y đi tới phía cửa sổ, nhìn thoáng qua về hướng biệt viện của Tần Chỉ, trầm giọng nói:



- Nếu Tần tiểu thư tin ta, vậy Lệ cũng không nói rườm rà. Sau khi Nhị lão gia quay lại Giang Châu, Lệ phát hiện có chút cổ quái. Nhị lão gia cùng các tộc lão trong tộc qua lại cực kỳ mật thiết. đồng thời mấy đêm gặp riêng bốn vị tộc lão trong nhà. Không biết là bàn bạc chuyện gì. Lúc đó Lệ

không dám mạo muội liên hệ với Mạn tiểu thư. Không thể làm gì khác hơn

là bí mật phái người tới Giang Dương báo cho A Khám. Chiều tối nay, A

Khám phái người đưa tới tin tức cho ta.



- A?


Ban đầu bệ hạ có thể không kiêng kỵ, nhưng Mạn tiểu thư có thể bảo đảm, bệ hạ vĩnh viễn sẽ không kiêng kỵ? Được rồi, cứ cho là bệ hạ sẽ không

kiêng kỵ, nhưng khi bệ hạ sau trăm tuổi, tân hoàng có lại không kiêng kỵ hay không? Mặc kệ là bệ hạ hay tân hoàng, đều có lòng kiêng kỵ như

nhau. Tần gia chắc chắn gặp nạn.



Cho nên, Mạn tiểu thư ngài nếu là muốn bảo toàn Tần gia, mặc dù là không muốn tranh cũng phải tranh…



Tần Mạn mày ngài khẽ nhíu, nhịn không được hỏi:



- Tiên sinh, cứ tính là ta tranh đấu rồi, lẽ nào bệ hạ có thể không

sinh lòng kiêng kỵ sao? Hơn nữa, ngươi cũng nói, hiện nay Nhị thúc như

cánh chim vững chắc. Bên người ta, ngoại trừ những người ở trong biệt

viện, thì lấy cái gì cùng Nhị thúc tranh chấp?



- Mạn tiểu thư, ngươi ở lại Giang Châu thì cái gì cũng không có!



Đường Lệ cười nói:



- Nhưng nếu ngươi rời khỏi Giang Châu, còn có thể quay về nơi này… Chí

ít, Mạn tiểu thư là người thừa kế do Thanh lão chỉ định. Nếu ở lại Giang Châu, từ từ mọi người sẽ quên chuyện này. Thế nhưng nếu như ngươi rời

khỏi Giang Châu, thì thân phận người thừa kế này, cũng đủ để nhị lão gia đau đầu. Ta tin tưởng, ở Ba Thục này, vẫn còn có người nguyện ý nghe

mệnh của ngươi.



- Tiên sinh nói như thế, ngược lại tựa hồ cũng có đạo lý.



Tần Mạn gật đầu nói:



- Lúc tổ mẫu đi Hàm Dương, cũng đã để lại ấn tín của bà.



- Như vậy rất tốt, có ấn tín của Thanh lão, nói vậy sẽ có không ít người ủng hộ tiểu thư.



- Nhưng cứ như vậy, chẳng phải Ba Thục sẽ sinh ra hỗn loạn sao? Tần gia làm sao có thể bảo toàn?



Đường Lệ nói:



- Bệ hạ lo lắng chính là một Tần gia hoàn chỉnh; nếu Tần gia bị phân

chia, sức khống chế đối với người Ba tất nhiên sẽ giảm đi. Đến lúc đó,

bệ hạ có thể nhân cơ hội xuất thủ, tới cân đối cục diện loại này, trong

vòng hai ba năm, đợi bệ hạ khống chế Ba Thục, còn có thể lại sinh lòng

kiêng kỵ đối với Tần gia sao? Chí ít, nể mặt Thanh lão, tuyệt sẽ không

lại sản sinh hoài nghi đối với Mạn tiểu thư.