Hình Đồ

Chương 261 : Biến động ở Ba Thục (1)

Ngày đăng: 01:40 20/04/20


Mông Nghị trình lên một tấu chương, kể lại những nội dung Tần Thanh nói với Mông Nghị trước khi vào tẩm lăng.



Đương nhiên là, không thể nói đầy đủ tất cả nội dung, thế nhưng cũng biểu đạt rõ ràng ý nghĩ của Tần Thanh. Vốn Tần Thanh cũng không định đem chuyện

về Đăng Thiên Đài nói cho Doanh Chính. Một mặt là xuất phát từ cách bố

trí của nhất mạch đồng tông, mặt khác bởi vì không có chứng cớ chứng

minh Lô Tử Cao có phải hay không cố ý phá hoại phong thủy của lăng Ly

Sơn, cho nên mới thỉnh cầu Mông Nghị bí mật tìm kiếm chứng cứ ở gần đó.



Thế nhưng, Tần Thanh đã chết rồi!



Mông Nghị vốn cũng không thích con người của Lô Tử Cao, đặc biệt thầy trò Lô Tử Cao, Thân Vô Bệnh giả thần giả quỷ, khiến Thủy Hoàng Đế bất hòa với

triều thần, làm cho Mông Nghị càng căm thù đến tận xương tủy. Hai thầy

trò này, ỷ vào sự tin tưởng của Thủy Hoàng Đế đối với bọn chúng, làm cho Hàm Dương bị giày vò đến gà bay chó sủa.



Mông Nghị một mực tìm

kiếm cơ hội trừng trị thầy trò Lô Tử Cao, hiện nay Tần Thanh đã chết

rồi, Mông Nghị nhìn thấy đây chính là cơ hội tốt.



Trong ngự thư

phòng ở cung Hàm Dương, ánh nến chớp động. Vẻ mặt Doanh Chính âm trầm,

xem xong tấu chương của Mông Nghị, trong mắt lóe ra sát khí.



- Mông Nghị, việc ngươi tấu lên, là sự thực?



Mông Nghị vẫn quỳ gối trước thư án, trầm giọng nói:



- Thần dám dùng tính mệnh đảm bảo, việc đã tấu là thiên chân vạn xác.

Thanh lão lần đầu tiên vào lăng Ly Sơn, liền phát hiện vấn đề trong đó.

Chỉ là khổ nỗi lúc đó không có chứng cứ, vì vậy không bẩm báo lên bệ hạ… Không thể làm gì khác hơn là nói ra với thần, nhờ vả vi thần điều tra

việc này. Nhưng thần thật không ngờ, Thanh lão lại vì việc này mà bỏ

mệnh.



Bệ hạ, Thanh lão không phải là ốm chết, thật sự chính là bị loại người Lô Tử Cao hại chết a!



Mông Nghị cũng không có đem tất cả lời của Tần Thanh nói ra…



Ngày đó, lúc cáo từ, Tần Thanh cực kỳ nghiêm túc nói:



- Bệ hạ hiện nay tin lời phương sĩ, thân tiểu nhân mà xa hiền thần, với

Đại Tần mà nói, tuyệt không có ích. Trước đây, bệ hạ ngày đêm cần cù,

mỗi lần gặp đại sự, bất kể là lúc nào, chúng thần tử cũng có thể yết

kiến trao đổi.



Mà hiện nay, mỗi ngày, cửa cung đóng chặt.



Thậm chí ngay cả hoàng hậu đều không rõ ràng lắm bệ hạ đến tột cùng là ở nơi nào. Cứ thế mãi, chỉ sợ càng làm cho bệ hạ bất hòa với thần tử, gây

thành đại họa.



Mông Nghị nhìn ra, lời Tần Thanh nói mặc dù rất có đạo lý, nhưng cũng không dám nói ra những chuyện đáng sợ này.



Nếu như đường đột nói ra, chỉ sợ bệ hạ cũng không hoàn toàn tiếp thu. Chẳng bằng từ từ khuyên bảo, tìm cách chậm rãi cải biến bệ hạ.



Doanh Chính không khỏi nắm chặt tay, hung hăng đấm vào thư án.



- Tặc Sơn Đông quá mức khinh thường trẫm, quá khinh thường trẫm…



Trong mắt ưng lộ ra một cỗ sát khí nồng nặc, Doanh Chính nhắm mắt trầm tư trong chốc lát:



- Triệu Cao, ngươi lập tức mang Trung xa thủ vệ xuất cung, truy nã hai

người Lô Tử Cao và Thân Vô Bệnh… phàm là những người có quan hệ với hai

người bọn chúng, không cần biết chức quan lớn nhỏ, truy bắt tất cả,


Trời đã tối rồi!



Xa xa trong viện của Tần Chỉ, vẫn sáng trưng, tiếng người ồn ào.



Tần Mạn một mình đứng trên khuê lầu, cắn môi, lẳng lặng nhìn về phía ồn ào, trong lòng lan tràn một chút khổ tâm.



Bây giờ Nhị thúc nhất định là đường làm quan rộng mở đi.



- Tiểu thư, bên ngoài viện có người cầu kiến!



Tiểu Cẩm leo lên lầu lần thứ hai, thấp giọng bẩm báo. Nàng rất rõ ràng sự

phiền muộn lúc này của tiểu thư, nên thanh âm cũng không quá lớn.



Tần Mạn phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn Tiểu Cẩm:



- Ai?



- Là người của Nhị lão gia, thật ra ta đã gặp qua y… hình như tên là Đường Lệ.



Chẳng lẽ là Nhị thúc phái người đến thuyết khách sao?



Tần Mạn nhíu mày, lạnh như băng nói:



- Không gặp!



- Thế nhưng, thế nhưng người kia đã đi vào viện, đang chờ ở ngoài lầu đây.



Tần Mạn nhất thời cả giận nói:



- Lâm bọn họ đã xảy ra chuyện gì? Không phải ta đã nói không gặp bất cứ kẻ nào sao, vì sao còn để cho y tiến vào?



Đồng thời trong lòng sinh ra một tia bất an.



A Khám đã nói qua, những Lâu phiền kỵ quân này là thượng tướng quân Mông

Điềm đưa cho teenN vì sao lại tự ý để người tiến vào? Chẳng lẽ, Lâm bọn

họ…



Tiểu Cẩm vẻ mặt cầu xin:



- Ta cũng không biết, hình như là sau khi người kia đưa cho Lâm bọn họ vật gì đó, liền vào được.



- A?



Tần Mạn suy nghĩ một chút, trầm giọng nói:



- Đã như vậy, để cho y lên đây!



Tiểu Cẩm lên tiếng đáp, xoay người đi xuống. Một lát sau, chỉ thấy nàng dẫn

theo một thanh niên khoảng hai lăm hai sáu tuổi đi lên lầu. Người thanh

niên này nhìn qua rất thanh tú, trên trán lộ ra một cỗ khí khái anh

hùng. Mặc một bộ thanh sam, râu ngắn quanh hàm, cử chỉ lộ vẻ trang trọng khí khái.



- Ngươi là ai? Vì sao tới đây?



Tần Mạn hỏi thẳng vào vấn đề.



Thế nhưng thanh niên kia chỉ mỉm cười, lấy từ trong lòng ra một khối hổ phù bằng đồng, hai tay đưa cho Tần Mạn:



- Tại hạ Đường Lệ chịu sự ủy thác, đến đây bảo hộ Mạn tiểu thư.