Hình Đồ
Chương 274 : Thúc tôn thông (2)
Ngày đăng: 01:40 20/04/20
Trong thành Hàm Dương còn người nào có thể tranh chấp với đại công tử?
Trong đầu Lưu Khám hiện ra cái tên Doanh Hồ Hợi. Nhưng hiện nay, Doanh
Hồ Hợi mới chỉ chín tuổi, nghe nói rất được Thủy Hoàng Đế yêu quý, nhưng nghĩ để sinh ra uy hiếp với Phù Tô, thì không có khả năng.
Khoái Triệt nhẹ giọng nói:
- Đại công tử là giám quân ở Bắc Cương, cách xa Hàm Dương. Hiện tại bệ
hạ lại nghi hoặc, bảo thủ. Hai ngày trước, ta nói chuyện phiếm với Lý Tả giam, ngẫu nhiên nghe được một việc. Tam công tử Doanh Tương Lư hiện
nay là tướng quân đại doanh Lam Điền, gần như cùng cấp với phủ đại tướng quân, trực tiếp nghe lệnh bệ hạ. Ngươi cũng biết, đại doanh Lam Điền
vốn có sức chiến đấu kinh người, hiện nay lại thêm quân đô úy nhập vào,
có thể được coi là tinh nhuệ nhất Quan Trung. Trung úy quân tuy rằng
thiện chiến, nhưng không so được với Lam Điền đại doanh người đông thế
mạnh. Lại thêm là võ quan quản chế đại doanh Lam Điền , danh tiếng của
công tử Tương Lư càng tốt. Có người như vậy ở đó, đại công tử làm sao có thể không lo lắng?
Những chuyện xấu của nội bộ hoàng gia, từ xưa đến nay nhiều không kể xiết. Chỉ là đích thực là Lưu Khám không
nghe thấy cái tên Doanh Tương Lư. Trong sử sách có ghi chép về người này sao? Lưu Khám cũng không nhớ rõ nữa. Nhưng không thể nghi ngờ, địa vị
chính mình càng cao, càng khó tránh khỏi sẽ gặp những việc như vậy.
Lưu Khám không nhịn được cười khổ một tiếng, nhẹ nhàng xoa má, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Nếu cứ một đường đi tới, có một số việc cũng là khó tránh khỏi… Thôi đi một bước tính một bước vậy, nhưng mong không vì
Doanh Tương Lư này mà làm chính mình dính dáng đến quá sâu.
Có người gõ cửa phòng, Lý Thành xuất hiện ở ngoài cửa.
- A Khám, chúng ta nên đi gặp Lý quận thủ thôi!
Lý Thành lớn tuổi hơn Lưu Khám, tuy rằng chức quan không hiển hách bằng Lưu Khám, nhưng dù sao cũng là danh tướng, ở trong triều coi như là
cũng có căn cơ.
Lưu Khám cũng không dám tỏ vẻ bề trên, mặc dù Lý Thành không đồng ý, nhưng Lưu Khám vẫn muốn y xưng hô tên gọi của
như cũ. Thừa tướng nói, ngộ nhỡ Đô úy cần điều động binh mã ở Tể Bắc
quận, do ta đứng ra sẽ thuận tiện hơn một chút, như vậy mà thôi.
Nghe ra, tựa hồ không có vấn đề gì.
Phụ thân của Phùng Kính là Phùng Kiếp, đại tướng quân đương triều. Binh mã các nơi đều dưới sự chỉ huy của Tướng quân phủ. Nếu như, cũng chỉ là nếu như, thực sự cần dùng binh mã, thật ra Phùng Kính thực là một thủ
lĩnh không tệ. Nét tươi cười trên mặt Lưu Khám không đổi, thế nhưng quả
tim không khỏi lộp bộp một chút, nhìn thoáng qua Lý Thành, cũng đọc được trong mắt y một chút sầu lo. Lẽ nào, chuyện ở Lương Phụ Sơn đã đến nông nỗi phải vận dụng binh mã?
Lý Tư không có khả năng tự ý làm
chủ! Nếu như thực sự phải điều động binh mã, vậy còn cần phải Thủy Hoàng Đế đồng ý mới được… Nói cách khác, các đại lão ở triều đình, sợ rằng đã phát hiện ra một chút đầu mối. Bằng không cũng không có khả năng lại an bài như thế.
- Lưu huynh đệ, việc ở Lương Phụ Sơn đích thực là có chút phức tạp, chúng ra trở về lại nói.
Lý Do thấp giọng nói nhỏ bên tai Lưu Khám hai câu. Đúng lúc này, một
trận tiếng bước chân từ bên ngoài truyền tới, sau đó một người tiến đến, cười ha hả nói:
- Lý quận thủ, Thông đã tới chậm, Thông đã tới chậm… A, vị này, nhất định là Đỗ Lăng tửu thần rồi.
Người này khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, tướng mạo gầy gò, mi thanh mục tú, thân cao trên dưới tám thước, cao gầy, đầu đội phương khăn, mặc áo
bào màu xanh, tiếng cười sang sảng, gã quan sát Lưu Khám từ trên xuống
dưới, sau đó cười nói:
- Tại hạ Thúc Tôn Thông… ra mắt Đỗ Lăng
tửu thần. Ha ha, không nghĩ tới, đại danh đỉnh đỉnh Đỗ Lăng tửu thần lại là người trẻ tuổi như vậy.
Thúc Tôn Thông?
Lúc nghe thấy tên này, Lưu Khám đầu tiên là ngẩn ra, sau chợt lộ ra vẻ khiếp sợ.