Hình Đồ

Chương 291 : Thằng nhóc dám nói xằng (1)

Ngày đăng: 01:40 20/04/20


Lưu Khám bất kể như thế nào cũng không ngờ, địa vị của sứ giả từ Hàm Dương tới lần này lớn đến mức làm hắn không thể nhận nổi.



Mông Nghị!



Sứ giả Thủy Hoàng Đế phái tới, dĩ nhiên lại là đại thần tâm phúc mà ông tin tưởng nhất trong triều đình Đại Tần, đại danh đỉnh đỉnh Thượng

khanh Mông Nghị.



Lưu Khám không chỉ một lần nghe nói đến tên

Mông Nghị, trong tưởng tượng của hắn, Mông Nghị hẳn là giống với Mông

Điềm, lưng hùm vai gấu, có phong độ của một đại tướng. Nhưng mà, khi

Mông Nghị thông báo tính danh, Lưu Khám lén quan sát lại phát hiện Mông

Nghị này lại có khí chất khác hoàn toàn với huynh trưởng Mông Điềm của

mình.



Mông Điềm cương nghị quả cảm, mỗi một cử động đều có

chứa sát khí, hiển hiện khí chất đặc biệt của một người quân nhân. Mà

Mông Nghị so với Mông Điềm thì hiển lộ vẻ nho nhã, thân thể thon gầy mà

đơn bạc, hào hoa phong nhã, trên mặt luôn mang theo một nụ cười như có

như không. Đứng ở đó Mông Nghị càng giống như là một nho sinh nhưng nhãn thần rất lợi hại, giống như hai thanh đao nhỏ có thể chạm đến tận phế

phủ.



Lưu Khám chắp tay đứng nghiêm trang trên đình thượng,

không khỏi cẩn thận từng li từng tí. Mông Nghị thì ngồi ngay ngắn ở chỗ

chủ vị, Vương Khác ngồi ở phía bên trái y, mặt không biểu tình, hai tay

thu vào trong tay áo, không nói một lời.



- Lưu Đô úy, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.



Thanh âm của Mông Nghị hơi vẻ âm nhu. Y tự rót cho mình một chén rượu, nhấp một ngụm, mặt giãn ra cười nói:



- Có điều ta đã nghe đại danh của ngươi như sấm bên tai… Ha ha, hôm nay vừa thấy, quả nhiên là anh hùng thiếu niên, khó lường, khó lường a!



Lưu Khám dè dặt nói:



- Thượng khanh quá khen, Lưu Khám thẹn không dám nhận!



- Thẹn không dám nhận?



Nụ cười của Mông Nghị càng thêm xán lạn, nhưng thanh âm cũng càng thêm âm nhu.



- Lưu Đô úy còn có chuyện không dám nhận? Dám ở trước mặt bệ hạ, bảo

văn võ cả triều, không ngu thì nịnh… Khẩu khí thật lớn! Chẳng lẽ người

khắp thiên hạ, cũng chỉ có Lưu Đô úy ngươi trung thành với bệ hạ? Ngươi

có biết, bốn chữ “không ngu thì nịnh” của ngươi, ở Hàm Dương sẽ gặp phải bao nhiêu phiền phức không?


Phải

biết rằng, y đã từng đầu nhập cho Điền Đô, nếu không có Lưu Khám che

giấu, chỉ sợ đã mất tính mệnh từ lâu. Hơn nữa, ngoại trừ Lưu Khám, Tiết

Âu cũng không nghĩ nổi còn ai có thể thu giữ gã.



Lúc rời khỏi Bình Dương đã qua giữa tháng tám mùa thu. Theo Tần lịch, qua một tháng

nữa là năm mới. Bởi vì Tần lịch ngày đầu năm là ngày mùng một tháng

mười. Mà căn cứ tập quán của người dân vẫn coi tháng giêng là bắt đầu

của năm mới. Dù sao, cách tính loại lịch này đối với Lưu Khám mà nói, ý

nghĩa cũng không quá lớn. Hiện giờ hắn chỉ cần dựa theo tập quán của

người thường là được. Nếu là có những việc lớn, ví dụ như tế tự, tế

điện, tự nhiên sẽ có thủ hạ, phụ tá nhắc nhở.



Trời có chút lạnh rồi!



Lưu Khám suất lĩnh nhân mã, một đường chạy không ngừng nghỉ, mấy ngày

sau thì đến đại trạch Chiêu Dương. Qua đại trạch Chiêu Dương là thuộc

địa phận cai trị của quận Tứ Thủy. Lưu Khám sai người ở lại nghỉ ngơi và hồi phục một ngày ở Hồ Lăng. Còn mình mang theo Khoái Triệt và hơn mười Lâu Phiền kỵ quân hộ vệ đi tới biên giới đại trạch Chiêu Dương.



Nơi đây, sau khi hắn đi tới thời đại này, từng là nơi lần đầu tiên

chiến đấu. Cũng chính ở chỗ này, hắn bắt đầu dung nhập thời đại này…

Thoáng cái nhiều năm qua đi, lần thứ hai Lưu Khám tới Chiêu Dương đại

trạch, mặc kệ là thân phận hay tâm tình đều rất khác so với lúc ban đầu

đều. Nếu nói khi đó, hắn đối với thời đại này còn có một tia sợ hãi, như vậy hiện tại, hắn đã không hề sợ hãi. Duy nhất là một loại mờ mịt, một

loại mờ mịt đối với tương lai tới không cách nào nắm chặt được.



Bất tri bất giác, hắn đã trải qua rất nhiều chuyện.



Từ ủ rượu làm giàu đến đại chiến ở Bắc Cương; từ một phạm nhân chịu

hình phạt đến quan viên một phương như hiện nay. Tư vị trong đó khó có

thể dùng một hai câu để hình dung. Chỉ là theo hắn, chức quan càng cao,

đối với tiền đồ lại càng thấy mờ mịt…



Biết rõ kết cục của nước Tần, thế nhưng hắn không được đuổi theo kịp bước chân của nước Tần mà đi.



Thậm chí, hắn còn không thể nói rõ tất cả những việc mà hắn làm, đối

với lịch sử vốn có có cải biến hay không? Do hoang mang mà trở nên mê

man, lại sinh ra một tia sầu lo. Con đường của mình, đến tột cùng là ở

nơi nào? Tất cả những gì ta làm, có cải biến số phận của nước Tần hay

không?



Không biết, tất cả đều là một điều bí ẩn…