Hình Đồ

Chương 292 : Thằng nhóc dám nói xằng (2)

Ngày đăng: 01:40 20/04/20


- Đô úy!



Khoái Triệt thấy Lưu Khám đứng ở gần bờ đầm không

nói một lời, không khỏi có chút lo lắng, nhẹ nhàng gọi một tiếng, sau đó nói:



- Nổi gió rồi, nhìn thời tiết hôm nay đêm nay sẽ có mưa to. Chúng ta quay về Hồ Lăng đi thôi, mấy ngày nay đi đường, Đô úy ngài

cũng rất khổ cực, sớm về nghỉ một chút đi.



Nổi gió rồi sao?



Lưu Khám ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy mây đen, thở phào một hơi, phảng phất như đem những trầm cảm trong lòng xua đi hết.



Sau cơn mưa sẽ có cầu vồng, nói vậy cũng sẽ không quá xa rồi.



Lúc nửa đêm, mưa to như trút nước. Tiếng sấm chớp tựa hồ như tuyên cáo

với thế nhân, mùa thu sẽ rời đi, mùa đông giá rét lập tức sẽ tới. mưa

mấy ngày liền, giờ dần thì đạt đến cực hạn. giống như là sông Ngân Hà đổ xuống, đem những thành nhỏ Phong Ấp hoàn toàn chôn vùi trong một mảnh

đại dương mênh mông. Nước lãnh lẽo, cao quá đầu gối, rất nhiều nhà nhỏ

không kiên cố, trong mưa to gió lớn biến thành một bãi phế tích, thật

thê lương.



Mưa to thẳng đến lúc rạng sáng mới yếu bớt. Nước

mưa lạnh buốt, giống như tơ, bao phủ trên bầu trời Phong ấp. Rất nhiều

người mất đi nơi ở, khóc ròng trong nước mưa lạnh lẽo. Lữ Trĩ đứng ở cửa lớn, nhìn cảnh tượng trước mắt, lắc đầu nhẹ giọng thở dài.



Trời giá rét buông xuống, nhưng trận mưa to này, sợ rằng rất nhiều người không qua được mùa đông này. Cũng may nhà mình phòng ốc kiên cố, tổn

thất cũng không quá lớn, chỉ là lương thực được cất giữ bị ngâm nước

mưa, sợ là tổn thất nặng nề.



- Lưu Quý ở nhà không? Lưu Quý ở nhà không?



Cửa viện đột nhiên bị người đập vang. Tiếp theo truyền đến một âm thanh quen thuộc. Lữ Trĩ nhíu mày, nhấc váy cất bước tiến lên, mở cửa viện.

Chỉ thấy ngoài cửa, Tiêu Hà cầm trong tay một chiếc đèn lồng, mặt tươi

cười.



- Tiêu tiên sinh, sao ngươi lại tới đây?



Lữ Trĩ cảm thấy kỳ quái mà hỏi thăm:



- Nhìn thế này, ngài hẳn là chạy suốt đêm từ Huyện Bái tới mưa lớn như vậy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?



Tiêu Hà mỉm cười:



- A Trĩ, chẳng lẽ muốn ta đứng ngoài cửa nói chuyện hay sao? Lưu Quý ở nhà không?



Lữ Trĩ áy náy tránh ra một bên, nhẹ giọng nói:



- Có ở, nhưng đêm qua y cùng mấy người Chu Bột uống rượu, đến bây giờ còn chưa có tỉnh dậy.




- Ta đi tìm Vương Quán, bảo gã đi huyện Thích tìm bắt cái tên kia trở về.



Sở dĩ y khẩn trương như vậy, tất nhiên không phải là không có nguyên nhân.



Tuy rằng Lưu Quý chỉ là một Đình trưởng, thế nhưng giao du rất rộng, ít nhiều cũng biết tình hình hiện nay của Lưu Phì. Hai năm gần đây, Lưu

Phì vẫn kết giao với một số kẻ phạm pháp. Tiết quận xảy ra chuyện lớn

như vậy, sẽ không thiếu được một phen tẩy trừ. Nhỡ ra vấy bẩn, đến lúc

đó muốn tẩy cũng rất khó. Nhỡ có gì không tốt, ngay cả mình cũng bị tiểu tử kia liên lụy.



Năm nay, thật đúng là rối loạn a… Lưu Quý vừa đi, Lữ Trĩ cũng vào phòng.



- Tiêu tiên sinh, Lưu Quý lần này đi Ly Sơn, không có gì phiền phức chứ.



Tiêu Hà kinh ngạc hỏi:



- A Trĩ, Lưu Quý cũng không phải là lần đầu tiên đi công sai, có thể xảy ra chuyện gì? Ngươi đừng nghĩ lung tung.



Lữ Trĩ lắc đầu:



- Không phải ngươi vừa nói sao, thế đạo hiện nay nhìn qua cũng không

phải thái bình như vậy. Ta cũng biết không phải là lần đầu y đi công

sai. Không biết vì sao, ta rất nóng ruột, cảm thấy hình như sắp xảy ra

chuyện gì đó.



Tiêu Hà cười nói:



- A Trĩ, ngươi suy

nghĩ nhiều rồi. Thế đạo hiện nay tuy nói là không yên ổn, thế nhưng cũng không tính là quá xấu. Loạn ở Tiết quận, đã bị Lưu… Đô úy dẹp loạn rồi. hẳn là sẽ không lại có phiền phức gì.



Từ lúc Lưu Khám đi Lâu Thương, cho dù Tiêu Hà hay Lữ Trĩ đều tận lực tránh nhắc tới tên Lưu Khám.



Lữ Trĩ lắc đầu:



- Có lẽ là ta nghĩ lung tung đi… Thế nhưng vừa nghe nói Lưu Quý phải đi ra ngoài, trong lòng ta vẫn có chút không yên. Tiêu tiên sinh, ngộ nhỡ

xảy ra chuyện gì đó, có chuyện muốn xin ngươi hỗ trợ đưa A Nguyên đưa đi Lâu Thương, phụ mẫu ta và A Tu đều ở đó, cũng có thể trông nom nó. Hẳn

ngươi cũng biết tình hình trong nhà Lưu Quý mà.



Tiêu Hà đương nhiên biết, phụ thân của Lưu Quý, Lưu Thoan Lưu lão thái công không

thích Lưu Quý. Luôn cả huynh trưởng, tẩu tử Lưu Quý luôn vô cùng hà khắc đối với cả nhà Lưu Quý, nhưng y nghĩ Lữ Trĩ nghĩ lung tung thôi.



Chỉ là áp giải phạm nhân mà thôi, có thể sinh ra loạn được chứ?



Lữ Trĩ này là một nữ nhân rất thông minh, cũng là một nữ nhân rất có

chủ kiến, chỉ là có những lúc lại suy nghĩ quá nhiều thôi.



Nghĩ tới đây, Tiêu Hà nhấp một ngụm rượu, mỉm cười đồng ý thỉnh cầu của Lữ Trĩ.