Hình Đồ
Chương 297 : Đạo Tử ra mưu (1)
Ngày đăng: 01:40 20/04/20
Tiêu Hà nói rất tỉ mỉ, nghe như tất cả mọi thứ dường như là ngẫu nhiên.
Lưu Phì bởi vì không ai coi giữ, cho nên nhiễm phải thói nghiện cờ bạc. Sau đó nợ một món tiền lớn, thế là chạy đi Huyện Thích lẩn tránh.
Tiếp theo, y quen biết Khổng Hi.
Vừa đúng lúc gặp loạn Tam Điền, Lưu Phì liền đi theo Khổng Hi tạo phản...
Dường như không có điểm nào phải nghi ngờ, nhưng Lưu Khám lại cứ cảm
thấy, tất cả chuyện này quá rõ ràng rành mạch, thường khiến hắn không
thể không nghi ngờ.
Có hai điểm đáng nghi ngờ:
Thứ
nhất, Lưu Quý tuy rằng không chơi bời lêu lổng như trước đây, nhưng vẫn
là cầm đầu bọn lưu manh ở Huyện Bái. Bây giờ Lưu Quý là người nhà quan, ở Huyện Bái cũng coi như có chút địa vị. Mặc dù Lưu Phì không có ai quản
giáo, Lưu Quý cũng không thể không có phát hiện gì với chuyện của Lưu
Phì.
Theo Lưu Khám biết, người này mặc dù vô lại, nhưng cũng là một người có chí hướng.
Nếu không, tại sao hậu duệ của Hán Cao Tổ lại có thể sáng tác được
những ca từ hào hùng như: “Đại phong khởi hề vân phi dương, an đắc mãnh
sĩ hề thủ tứ phương” chứ. Tên này, ừ thì, háo sắc, ham rượu, cả ngày
không làm được việc gì đàng hoàng, nhưng có những chuyện, y lại nắm rất
đúng mực.
Từ trước rượu Hoa điêu Tứ Thủy xuất hiện, Huyện Bái liền có quán cờ bạc.
Lưu Quý cũng có đi đánh bạc hai lần, nhưng trước này chưa từng nghe nói y thua nợ. Là do kĩ thuật đánh bạc của Lưu Quý cao minh?
Tuyệt đối không thể!
Cách giải thích duy nhất, là do Lưu Quý có khả năng khống chế bản thân, mới không đắm chìm trong đó.
Bên trong sòng bạc, từ trước đến nay mười đánh bạc chín lừa đảo. Lưu
Phì có thể trong lúc Lưu Quý không phát hiện mà nợ một khoản đến nỗi
khiến nó phải chạy trốn. Cũng không phải ngẫu nhiên, có người trong lúc
hướng dẫn nó, đã lừa gạt, lén lút dạy dỗ nó.
Nếu không, Lưu Quý sao có thể không đứng ra ngăn cản?
- Có biết ta tìm ngươi có chuyện gì không?
Lưu Khám đứng lên, rót hai chén rượu, đưa đến tay của Trần Bình và Khoái Triệt.
Khoái Triệt không nói gì, bưng rượu, nhấp mép một hơi, sau đó trong mắt đem theo ý cười, lặng lẽ ở bên quan sát Trần Bình.
Trần Bình và Khoái Triệt đều là người mưu lược.
Nhưng hai người phụ trách hai phương hướng khác nhau.
Nhưng lúc Lưu Khám đột nhiên bảo y gọi Trần Bình đến, Khoái Triệt loáng thoáng đoán được một chút manh mối.
Trần Bình gật đầu:
- Biết!
Y ngừng lại một chút, sau đó nói:
- Chính là Đạo Tử gây nên.
Hà, thật là thẳng thắn....
Lưu Khám không nhịn được nở nụ cười:
- Ta nghĩ đi nghĩ lại, có thể tính toán mọi cách để tiêu diệt người của Lưu Quý, e là ngoài ra ra, chỉ có ngươi.
Lưu Khám đương nhiên không thể quên, trên đường từ Bắc Cương trở về,
bởi vì chuyện của Phàn Khoái, nên hắn đã nảy ra ý định giết chết Lưu
Bang. Lúc đó Trần Bình cũng có mặt, cho nên ủy thác cho Trần Bình, nghĩ
cách lôi kéo Phàn Khoái ở lại. Muốn lôi kéo Phàn Khoái, đầu tiên phải
trừ bỏ Lưu Bang. Đây cũng là điều mà hai người Lưu Khám và Trần Bình
nghĩ... Thế nên, Lưu Khám liền giao chuyện này cho Trần Bình xử lý. Chỉ
là sau khi từ Bắc Cương trở về, hắn nhanh chóng đi đến Ba Quận, sau đó
lại xảy ra loạn Tam Điền, nếu như không phải trong lòng sinh nghi, Lưu
Khám thậm chí đã quên mất chuyện này.
Trần Bình nói:
- Sau khi chủ công đi Ba quận, ta đã lén lút đi đến Huyện Bái, âm thầm quan sát tên Lưu Quý này.
- Vậy à, vậy kết quả thế nào?