Hình Đồ
Chương 296 : Tiêu Hà đến thăm (2)
Ngày đăng: 01:40 20/04/20
“Trúc ngoại đào hoa tam lưỡng chi,
xuân giang thủy noãn áp tiên tri...”
- Hỉ tử, ngươi đang ghi chép cái gì vậy?
Lưu Khám trên lưng ngựa quay người lại, phát hiện thấy Tư Mã Hỉ rút ra
một tấm bảng gỗ có lót giấy trắng từ trong túi trên lưng ngựa, sau đó
lại lấy ra một chiếc bút than chì, đang viết rất nhanh cái gì đó trên
giấy trắng.
Nghe thấy Lưu Khám hỏi, Tư Mã Hỉ ngẩng đầu:
- Những câu thơ vừa nãy của chủ nhân, có chút không hợp vần luật, vậy
nên có cảm thụ khác... Cổ Tá Sử ngày trước nói, ta phải chú ý hơn đến
văn chương của chủ nhân. Y vô cùng thích Thiên Tự Văn mà chủ nhân làm,
do đó bảo ta phải ghi chép bất cứ lúc nào.
Chủ nhân, câu thơ vừa nãy của người, hình như vẫn còn phía sau nữa, sao không đọc tiếp?
Tên tiểu tử này đúng là có dáng dấp của một quan thư ký.
Tư Mã Hỉ trước kia theo học Trương Thương, sau đó lại theo Trình Mạc,
có thể nói là một tú tài trong số những người trẻ tuổi ở Lâu Thương.
Lưu Khám cười nói:
- Cái này không phải là thơ ta làm, chỉ là thấy cảnh sắc trước mắt, có cảm xúc nên buột miệng thôi...
- Thế đó là thơ của ai...
- Cái này...
Lưu Khám nhất thời không biết trả lời như thế nào. Nói cho cùng, thì
người làm bài thơ này, là đại văn hào Tô Thức Tô Đông Pha của một nghìn
năm sau.
Nhưng ngươi nói Tô Đông Pha với Tư Mã Hỉ, làm sao mà cậu ta biết được?
“Lâu khao mãn địa lô nha đoản.
Chính thị hà đồn dục thượng thời!”
Lưu Khám đọc nốt hai câu thơ sau xong, không để ý đến Tư Mã Hỉ nữa, quay đầu nói với Hàn Tín:
- Tín, nhìn cảnh sắc tràn ngập trước mắt, có thể thấy xuân đã đến
rồi... Thế nào, hơn một năm này có thu hoạch và tâm đắc gì không?
Hàn Tín đang chực mở miệng thì đột nhiên phía xa xa có tiếng vó ngựa dồn dập.
Đưa mắt nhìn ra xa, chỉ thấy từ hướng trấn Lâu Thương, mấy con ngựa phi nước đại, trong chớp mắt đã đến trước mặt Lưu Khám.
Ngồi trên lưng ngựa chạy đến trước tiên chính là Tiết Âu.
Y ghì chiến mã, quay người nhảy xuống ngựa, quỳ một gối, nói:
- Đô Úy, trong phủ có khách tới thăm. Phu nhân lệnh cho tiểu nhân đến đây, mời Đô Úy về phủ.
Tiêu Hà nói:
- Theo hành trình thì bây giờ chắc y đang trên đường về nhà. Huyện lệnh đã phái người ra ngoài, chuẩn bị truy bắt Lưu Quý trên đường. Nhưng bây giờ vẫn chưa có tin tức gì... Đô Úy, sự tình đại thể là như thế, ta
cũng biết chuyện Lưu Quý lần này thực sự không nhỏ, muốn giải vây cho y, quả thật rất khó. Đứa trẻ này cứ gửi lại ở chỗ ngươi, ta còn phải về
nhà ngay, xem xem có tìm ra cách gì không.
Việc này không được chậm trễ, ta xin cáo từ!
- Lưu Khám!
Lữ Tu nhìn Lưu Khám với ánh mắt khẩn cầu, kéo cánh tay của y.
- Tiêu tiên sinh!
Lưu Khám gọi Tiêu Hà lại, hắn trầm ngâm một lát.
- Việc này phải bàn bạc kĩ hơn. Ngươi cứ nghỉ ngơi ở đây đã, đợi ta
nghĩ cách... Trời cũng không còn sớm nữa, thế này đi, sáng sớm mai ngươi theo ta đến huyện Bái ... Thích Chi, đệ dẫn Tiêu tiên sinh đi nghỉ ngơi trước đã, phụ thân mẫu thân cũng không nên gấp gáp, con tự cho cách
giải thoát cho tỷ tỷ. A, ngươi dẫn Nguyên Nhi đi rửa mặt, thay quần áo,
cho nó ăn chút gì rồi ngủ một giấc. Ta nghĩ, Nguyên nhi mấy ngày nay
cũng vô cùng sợ hãi... Mọi người đừng lo lắng, đi làm việc của mình đi!
Dám người Lữ Tu cũng biết, xảy ra chuyện thế này, không thể chốc lát mà giải quyết được.
Vì vậy, theo sự dặn dò của Lưu Khám, mọi người tự tản ra.
Tiêu Hà ở lại, Lưu Khám dẫn y và Tào Tham, Khoái Triệt vào trong thư phòng, phân chủ khách ngồi xuống.
Lưu Khám hỏi:
- Tiêu tiên sinh, Lưu Phì đó mới có mấy tuổi, đang yên đang lành sao tự nhiên lại giao du với phản tặc... Còn nữa, huyện Bái đến Thích huyện,
đường đi cũng không xa, Lưu Phì sao có thể chạy tới huyện Thích, sau đó
lại dây dưa với bọn người kia được?
- Chuyện này...
Tiêu Hà thở dài, lắc đầu cười gượng.
- Đô Úy, ngươi không phải không biết đạo đức của Lưu Quý? Hai năm nay
tuy rằng bớt phóng túng một chút, nhưng mà... Lưu Phì đã con của Lưu Quý lúc còn trẻ với Tào Thị. Sau khi Tào Thị chết, Lưu Quý không hỏi han gì đến Lưu Phì, dần dần tính cách nó trở nên hoang dã, có chút học theo bộ dạng của bố nó.
Lưu Quý không quan tâm đến con cái, kết quả Lưu Phì cả ngày chơi bời lêu lổng ở huyện Bái, kết bạn với mấy tên không ra gì.
Sau đó lại đánh bạc, thua lỗ một khoản rất lớn. Mấy tháng trước, nó đột nhiên biến mất, sau đó nghe người ta nói, thường hay lui tới ở huyện
Thích. Năm ngoái trước khi Lưu Quý áp giải phạm nhân đến Li Sơn, ta cũng đã nhắc nhở riêng Lưu Quý... Không ngờ, vẫn xảy ra chuyện này...
Tiêu Hà đem hết những chuyện mà y biết kể cho Lưu Khám.
Lưu Khám sau khi nghe xong, vùng quanh lông mày chau lại.
Hồi lâu, hắn đứng dậy bảo Tào Tham và Tiêu Hà đi nghỉ ngơi, sau đó đi
đi lại lại trong phòng, bỗng nhiên nói với Khoái Triệt:
- Lão Khoái, phiền ngươi tìm Đạo Tử đến đây... Cứ nói, ta có chuyện cần bàn bạc với y.