Hình Đồ

Chương 295 : Tiêu Hà đến thăm (1)

Ngày đăng: 01:40 20/04/20


Một bài Thiên văn tự, khiến mùa đông lạnh lẽo của Lâu Thương thêm một nét vẽ tươi sáng.



Chỉ quang cảnh của nửa ngày, thiên địa huyền hoàng, tiếng ca vũ trụ

hoang vu, liền xuất hiện phố lớn ngõ ngỏ ở trấn Lâu Thương. Những đứa

trẻ vo ưu vô lo, không hề hiểu được những áng văn chương này rốt cục có

chỗ nào cảm động lòng người, nhưng đọc thuộc làu làu, hơn nữa lời lẽ hoa mỹ, hát lên rất thú vị.



Lâu Thương thuộc về đất Sở, những

dân ca truyền lại, đa số đều lấy Sở Từ làm chủ, trong đó lấy “Ly tao”,

“cửu ca”, “thiên vấn” của Khuất Nguyên làm chủ. Sở Từ do dân ca nước Sở

biến đổi thành, có chứa đặc sắc vô cùng sâu nặng của địa phương, ngày

xưa xưng là Nam Phong, Nam Âm.



Đất Sở thịnh hành Vu Phong, người Sở lấy ca vũ để làm vui lòng thần linh, khiến cho rất nhiều thần thoại được bảo tồn.



Điều này cũng khiến cho trong Sở Từ, đầy ắp màu sắc tôn giáo, kết hợp

với âm nhạc và âm điệu đặc biệt của nước Sở, tràn ngập tình lãng mạn.



Thiên Tự Văn và Sở Từ hoàn toàn không giống nhau.



Trong lịch sự vốn có, sự xuất hiện của Thiên Tự Văn, là trải qua sự hun đúc sau khi học thuật Nho gia độc tôn, bãi miễn Hán văn của hàng trăm

gia đình, cộng thêm văn hóa nam bắc dung hợp thời kỳ Ngũ Hồ Loạn Hoa, từ đó sinh ra một loại văn chương hoàn toàn khác với thời đại đó. Kế thừa

cơ sở của văn hóa Sở, lại dung hợp học thuật Nho gia và sự hào hùng của

dân tộc du mục phương bắc, khiến cho Thiên Tự Văn toát ra vẻ đoan trang.



Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang...



Lúc Lưu Khám đọc thuộc Thiên Tự Văn, lại nghĩ đến vấn đề niên kỷ của

Lưu Tần, vì thế mà dùng một chút cách thức âm nhạc của hậu thế, khiến

cho nó càng đại chúng dễ hiểu, có thể nhanh chóng học được cách truyền

xướng. Đến bản thân Lưu Khám cũng không ngờ được, sẽ xuất hiện kết quả

như thế này.



Thế cho nên lúc bọn người Trần Bình nghe xong, đều vỗ án tán dương.



Còn Lưu Tần, trong vòng một ngày, có thể đọc thuộc làu làu Thiên Tự Văn đó. Thậm chí đến Vương Tín không thích đọc sách, cũng có thể đề vài ba

câu lên trúc một cách dễ dàng, câu Bạch Câu Thực Trường thật sự khiến

cho Vương Cơ vô cùng vui vẻ, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ.



Đồng thời, thông qua cách truyền đạt bằng miệng và tai, nội dung của

Thiên Tự Văn cũng dần dần có khuynh hướng lan rộng về bốn phía Lâu

Thương...



Lưu Khám thật sự không ngờ được, “Thiên Tự Văn” đối với thời đại này lại có thể sinh ra kết quả như thế nào. Hắn chẳng qua

chỉ viết một bức thư tín, phái người gửi đến Lạc Dương, khẩn cầu Thúc


Ba khu binh doanh Cai Hạ, mỗi binh doanh đóng

tám trăm binh mã, cùng tấn công hai nghìn bốn trăm người. Trong đại bản

doanh Lâu Thương có một nghìn sáu trăm người.



So sánh một chút, một nghìn sáu trăm người trong đại bản doanh Lâu Thương là tinh nhuệ của Lão Bi doanh.



Kỵ binh có năm trăm, xa binh mười thặng (đơn vị cũ, bốn cái gọi là một

thặng), bộ quân nghìn người. Trong đó một bộ phận là những lão tốt trước kia đã theo Lưu Khám chinh chiến, toàn bộ còn lại đều là những trang

đinh được điều động ra từ trong điền trang của Lưu gia. Những người này, chỉ phục tùng một mình Lưu Khám, lần lượt do Chung Ly Muội, Quán Anh và Lữ Thích Chi chỉ huy.



Ngoài ra, trong điền trang Lưu gia còn có bốn trăm tư binh, toàn bộ đều là thân vệ của Lưu Khám, do Lưu Khám

trực tiếp chỉ huy.



Việc xây dựng binh doanh, tất cả đều bình thường.



Lúc Lưu Khám tuần sát binh doanh, đặc biệt quan sát Hàn Tín đi bên

cạnh. Hàn Tín mười sáu tuổi, giương to mắt, dường như đối với tất cả mọi việc trong binh doanh đều cảm thấy hiếu kỳ, thỉnh thoảng mở miệng,

những vấn đề mà y hỏi, cũng rất có tính xây dựng.



Tên tiểu tử này, có lẽ đúng là sinh ra vì chiến trận.



Lưu Khám nghĩ tới đây, trong lòng không khỏi thêm một phần mong đợi.

Nếu như thiên hạ thật sự biến động, thì tên tiểu tử này đủ để đảm nhiệm

một mình một phía cho ta.



Buổi trưa, Lưu Khám dùng bữa trưa trong binh doanh.



Tập quán ở thời Tần, mỗi ngày chỉ có hai bữa, buổi trưa một bữa và chiều tối một bữa.



Những bách tính bình thường trong Lâu Thương, đa số đều duy trì tập

quán này. Nhưng trong binh doanh, do yêu cầu của Lưu Khám đối với việc

tập luyện hết sức nghiêm ngặt, cho nên bữa cơm biến thành ba bữa. Như

vậy có thể khiến cho các binh sĩ tràn đầy thể lực, còn có thể hoàn thành việc huấn luyện gian khổ mỗi ngày.



Đồng thời, đây cũng là nguyên nhân Lão Bi Doanh có thể nhanh chóng đủ quân số.



Thị sát xong quân doanh, Lưu Khám cùng với Quán Anh, Chung Ly muội nói

chuyện riêng một lát, sau đó lên ngựa quay về thành. Thời tiết mặc dù

còn rất lạnh, nhưng những cây dương liễu ven hồ đã bắt đầu thấp thoáng

màu xanh. Mùa xuân ở Lâu Thương đến sớm hơn một chút so với phía bắc.

Trên bờ sông có một con vịt đang nghịch nước vui vẻ, khiến cho người ta

có thể cảm nhận được bước chân đang đến gần của mùa xuân.