Hình Đồ

Chương 294 : Thiên tự văn (2)

Ngày đăng: 01:40 20/04/20


Cần nói tiếp, trong Lâu Thương trấn, người biết chữ cũng không ít. Cho

dù là Trần Bình cũng vậy, Tào Tham cũng thế, còn có Khoái Triệt, An Kỳ,

Giả Thiệu bao gồm cả Lưu Khám đều có thể dạy Lưu Tần.



Nhưng Lữ Tu đều không hài lòng.



- Đạo Tử khéo âm mưu, sở học hung ác nham hiểm; Khoái Triệt, Giả Thiệu

tinh thông quỷ biện, cũng không phải là lương sư. Tào đại ca còn bình

thường một chút, nhưng trước đó vài ngày ta phát hiện y dạy cho Bình An

Lão Trang thuật… Không phải nói Lão Trang thuật không tốt, nhưng Bình An vẫn còn chưa đến năm tuổi a. Ta nghĩ, hẳn là dạy cho nó cái gì đó bình

thường thôi, thích hợp với tuổi của nó. Học thức quá thâm ảo, thực sự

không thích hợp với độ tuổi của Bình An… A Khám, hay là chàng nghĩ cách

tìm một người đi?



Điều này thật là làm khó Lưu Khám. Hiện nay hắn công vụ bận rộn, làm sao có thời gian suy nghĩ những việc này? Hơn

nữa, những người có học thức mà hắn biết, ngoại trừ mấy người am hiểu âm mưu quỷ kế ở Lâu Thương này thì hầu hết đều là quan lại trong triều.



Lưu Tần đi tới bên cạnh Lưu Khám:



- Phụ thân, bà nội bảo người qua đó.



- Hiện tại sao?



Lưu Tần gật đầu:



- Còn có, mẹ bảo hài nhi hỏi người, khi nào thì tìm cho hài nhi một tiên sinh?



- A?



Lưu Khám buông bút, thu dọn công văn lại, sau đó ôm lấy Lưu Tần.



Vừa đi vừa cười ha hả nói:



- Bình An thích đọc sách viết chữ?



- Vâng!



Lưu Tần gãi gãi đầu ngượng ngùng cười:



- Nhưng con không thích những gì Đường thúc thúc bọn họ dạy con, thật chán a!



Ngẫm lại cũng đúng, Tào Tham dạy chính là Đạo đức kinh, Trần Bình,

Khoái Triệt dạy Âm phù kinh, Thương quân thư… An Kỳ còn đỡ, truyền thụ

chính là Hoàng đế nội kinh. Mấy thứ này, ngay cả Lưu Khám nhìn thấy đều

đau đầu, càng không nói đến một đứa trẻ năm tuổi.



- Đợi cha rảnh rỗi, nhất định sẽ viết một quyển sách mà Bình An thích!



Đã nói ra thì nhất định phải làm.



Thế nhưng dạy cho Lưu Tần cái gì đây?



Tiếng Anh thì khẳng định là không được… mà phần lớn những gì Lưu Khám ở kiếp trước đều không hợp với thời đại này. Lưu Khám ôm Lưu Tần, vừa đi


- A Khám, chàng nói thật không vậy… Không được, hôm nay chàng nhất định phải nói rõ, chàng định dạy Bình An cái gì? Đừng có dạy nó những thứ

lung tung. Nếu như vậy, ta thà rằng mời mẫu thân tới dạy Bình An.



Xem ra, nếu như không nói ra căn nguyên, Khám phu nhân và Lữ Tu đều sẽ không đồng ý.



Lưu Khám thở dài, ngồi xuống vươn tay ý bảo Lưu Tần tiến lên. Hắn nhẹ

nhàng vuốt ve mái tóc Lưu Tần, nhắm mắt lại, nỗ lực nhớ lại những văn

chương đã học ở kiếp trước.



"Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang. Nhật nguyệt doanh trắc, thần túc liệt trương.



Hàn lai thử vãng, thu thu đông tàng. Nhuận dư thành tuế, luật lữ điều dương.



Vân đằng trí vũ, lộ kết vi sương. Kim sinh lệ thủy, ngọc xuất côn cương.



Kiếm hào cự khuyết, châu xưng dạ quang. Quả trân lý nại, thái trọng giới khương..."



Lưu Khám khẽ đọc một khúc “Nam triều lương” thời kỳ Võ đế, “Thiên tự

văn” của Tán kỵ thị lang Chu Hưng, từ miệng hắn từ từ tuôn ra. Thiên tự

văn này không có chữ nào tương đồng, mỗi câu đều hàm chứa thâm ý.



Chu Hưng vì viết “Thiên tự văn” mà một đêm đầu bạc, có thể thấy được

gian khổ trong đó. Kỳ văn hoa mỹ, uẩn ý thâm thúy, mà đơn giản dễ học

thuộc lòng. Lưu Khám nghĩ, Thiên tự văn này so với những loại văn học vỡ lòng ở hậu thế, mạnh gấp trăm lần. Hơn nữa lại phù hợp với yêu cầu của

thời đại này, để Lưu Tần học là hợp nhất.



Hai người Khám phu nhân và Lữ Tu ngơ ngác nhìn Lưu Khám.



Hồi lâu sau, Khám phu nhân đột nhiên cười nói:



- Văn chương như vậy, lại xuất phát từ miệng con ta? A Khám, nếu không

tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy, mẹ thật không thể tin được. văn

chương này chính là con làm… Cũng được, văn chương hoa mỹ như vậy, đích

xác thích hợp với lứa tuổi này của Bình An.



A Khám, bài văn này tên là gì?



Lưu Khám nói:



- Văn chương này tổng cộng nghìn chữ, gọi là “Thiên tự văn”. Mẫu thân

nếu thấy hợp, con mời người viết thành chữ, có được không?



- Rất tốt, rất tốt!



Khám phu nhân và Lữ Tu liên tục tán thưởng.



Lưu Khám nhẹ nhàng xoa đầu Lưu Tần, trong lòng cười khổ một tiếng: Con

của ta, lão tử con vì con mà không biết xấu hổ làm kẻ đạo tặc văn học

một lần. Chỉ mong có thể có ích đối với con. Chớ phụ một phen khổ tâm

của ta thì tốt… Thiên tự văn này đọc lên cũng rất hay.