Hình Đồ
Chương 299 : Chuyện xảy ra đột ngột (1)
Ngày đăng: 01:40 20/04/20
Chuyển giao cho Lâu Thương?
Đây đúng là một chủ ý hay không thể hay hơn!
Lúc Lý Phóng nghe được tin này, thở dài nhẹ nhõm như trút được một gánh nặng. Giam giữ người nhà Lưu Quý thật sự không phải là chuyện dễ dàng.
Không nói những cái khác, Lưu Phóng biết rất rõ, Lưu Quý có thế lực lớn
thế nào ở Bái huyện. Những côn đồ đó thì không phải nói, nhưng chỉ Phàn
Khoái, Hạ Hầu Anh, nếu như biết được y giữ người nhà của Lưu Quý, nhất
định sẽ nghĩ cách gây ra chuyện lớn.
Ban đầu, Lý Phóng nghe
theo đề xuất của Tiêu Hà, đề bạt Lưu Quý lên, muốn đối kháng Lưu Khám.
Nhưng không ngờ, Lưu Khám lại đi Lâu Thương...
Loáng một cái đã mấy năm trôi qua, Lưu Phóng đã
không còn cách nào khống chế Lưu Quý, nghiễm nhiên trở thành một mối họa bên trong. Cũng may mấy năm nay Lưu Quý không phá phách như mấy năm
trước, hành sự cũng cần cù thật thà, là người cẩn thận. Trong huyện nha
đưa ra mệnh lệnh gì, Lưu Quý đều làm theo. Cứ như vậy, khiến cho Lý
Phóng không có cách nào mượn cớ trừ bỏ y.
Bây giờ cơ hội tới
rồi! Lý Phóng lại cảm thấy khó giải quyết! Già trẻ cả gia đình Lưu Quý
bị giam giữ trong tay y, rốt cuộc lại là một tai họa. Nên xử lý như thế
nào? Lý Phóng nhất thời không nghĩ ra cách nào cả. Vì vậy, lúc mệnh lệnh của Lưu Khám truyền đến, Lý Phóng vui mừng vô cùng vội vàng đem già trẻ trong gia đình họ Lưu cho vào trong xe ngục, phái người đưa đến Lâu
Thương. Mối họa này, cứ đẩy cho Lưu Khám đi. Nếu như Phàn Khoái, Hạ Hầu
Anh quay về, hỏi chuyện này, cứ để bọn họ đi tìm Lưu Khám sinh sự. Còn
về phía phủ Quận thủ Hạ Tương... Lý Phóng biết rất rõ quan hệ giữa Lâu
Thương và phủ Quận thủ, nếu như Lưu Khám đã tỏ ý muốn nhúng tay vào
chuyện này, nghĩ rằng Doanh Tráng sẽ không can thiệp vào.
Đứng ở lầu thành, Lý Phóng đưa mắt nhìn theo xe ngục phía đằng xa, trên mặt nở nụ cười!
****
Ngày đại hôn của Lưu Cự cuối cùng cũng đến.
Ngoài cửa Lưu phủ đèn hoa rực rỡ, xe ngựa rộn ràng. Mặc dù Lưu Cự rất
ít khi xuất đầu lộ diện, bên ngoài thì nửa danh tiếng cũng không có. Tất cả mọi người đều biết, Lưu Cự có chút ngốc nghếch, lại không có chút
công danh nào cả. Thế nhưng, điều này không hề ngăn cản bọn họ đến chúc
phúc. Còn về việc những ai đến? Mọi người đều hiểu rõ trong lòng,, đừng
thấy Lưu Khám tuổi vẫn còn trẻ, nhưng là trên phương diện quân sự quan
trường, có thể nói là tiền đồ rộng mở.
Những thân sĩ nổi danh ở khắp sáu huyện mười tám hương Tứ Thủy đều đã đến. Bao gồm cả quan
viên sáu huyện, những người có thể đến đều đến, những người xa xôi một
chút cũng có thể phái người đến tặng quà chúc mừng.
Lưu Cự khoác lụa hồng, mặt tươi cười rạng rỡ. Lưu Khám đứng bên cạnh cười ha ha nghênh đón khách đến.
- Doanh Quận thủ quận Tứ Thủy sai Qquận thừa đến chúc mừng!
Theo tiếng hô từ ngoài cửa vọng vào, những khách khứa đầy một sân đều đứng lên.
Sớm đã nghe nói quan hệ thân thiết giữa Lưu Đô Úy và Quận thủ, hôm nay
- A Khám huynh đệ, ngươi đúng là không phải.
Chuyện vui lớn như vậy, sao lại không phái người đến Bắc Cương nói cho
ta một tiếng? Nếu như không phải ta và Đồ Đồ phụng mệnh Đại công tử đến
Bình Dương trợ giúp Nhị thúc làm việc, suýt chút đã bỏ lỡ chuyện này
rồi... Đến vội vàng quá, cũng không đem theo lễ vật, đành tặng năm mươi
con ngựa Hung Nô coi như là quà mừng vậy.
Người thông minh một chút đã đoán ra thân phận của Mông Tật.
Ánh mắt nhìn Lưu Khám càng kì lạ!
Còn Lưu Khám, nhìn thấy Mông Tật và Đồ Đồ tới chỉ có thể cười gượng trong lòng.
Càng ngày càng loạn rồi, chỉ mong là không còn thêm người nào thêm phiền phức nữa.
Dẫn Mông Tật và Đồ Đồ vào trong đình, Lưu Khám đương nhiên muốn tỏ ý cảm ơn tới Mông Tật.
Thật ra, đến giờ khắc này, chẳng còn ai để ý rốt cuộc hôm nay ai thành
thân nữa... Dù sao cũng chỉ là cái cớ, Lưu Khám ở đây là đủ rồi!
Rượu quá ba tuần, đồ ăn quá năm vị.
Mọi người đang uống rượu say sưa.
Lúc này, chỉ thấy gia tướng nhà Lưu Khám – Tiết Âu bỗng nhiên từ ngoài
chạy vào, chạy thẳng đến bên cạnh Lưu Khám, thì thầm mấy câu vào tai Lưu Khám. Trong chớp mắt, sắc mặt Lưu Khám đột nhiên thay đổi.. Sắc mặt tái xanh, hô một cái, đứng lên.
- A Khám huynh đệ sao vậy?
Lưu Khám miễn cưỡng nở nụ cười.
- Không có gì, phạm nhân của huyện Bái áp giải đến, trên đường có xảy ra chút chuyện, ta đi xem.
- Có muốn bọn ta giúp đỡ gì không?
Lưu Khám nói:
- Không cần, chút chuyện nhỏ này, ta có thể xử lý được. Các vị xin thứ
lỗi không thể tiếp đãi được... Khoái Triệt, thay ta kính rượu các vị cao hiền đây!
Nghe nói là công sự, cho nên mọi người cũng không để tâm.
Lưu Khám dẫn theo Tiết Âu, vội vàng đi ra khỏi phủ.
Tư Mã Hỉ đã chuẩn bị ngựa, Lưu Khám xoay người lên ngựa, giơ roi quất ngựa đi.
Tiết Âu dẫn theo một nhóm mười mấy người bảo vệ, theo sát phía sau Lưu
Khám. Cảnh tượng vội vã đó khiến cho rất nhiều người không khỏi căng
thẳng trong lòng.
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?