Hình Đồ

Chương 300 : Chuyện xảy ra đột ngột (2)

Ngày đăng: 01:40 20/04/20


Lưu Khám dẫn theo người, đến thẳng Lâu Thương, men theo Quan đạo, gấp rút đi về phía tây.



Cách phía đông Lâu Thương khoảng mười dặm có một trang viên, là đất mà

Lữ Văn đã mua lại ở Lâu Thương, diện tích rất lớn, vô cùng đồ sộ.



Lưu Khám dẫn theo người xông vào trong điền trang, thẳng hướng đại trạch mà đi.



Phía xa xa, thấy Lữ Tu và Trần Bình đang đứng ở cổng đại trạch chờ. Vừa nhìn thấy Lưu Khám đến, Trần Bình vội bước lên một bước, một tay ghìm

dây cương.



- Đạo Tử, rốt cục là có chuyện gì? Không phải tất cả đã sắp xếp ổn thỏa rồi sao?



Lưu Khám nhảy xuống ngựa, một tay nắm lấy cánh tay của Trần Bình, vội vàng truy hỏi.



Không đợi Trần Bình mở miệng, Lữ Tu bật khóc.



- A Khám, tỷ tỷ, tỷ tỷ...



Lưu Khám không dám chần chừ, vội vàng đi thẳng vào trong đại trạch.

Trần Bình đi phía trước dẫn đường, vừa đi, vừa kể lại chuyện xảy ra cho

hắn.



Hóa ra, cái ngày mà Lưu Khám quyết định giải cứu Lữ Trĩ, Trần Bình đã đưa ra một chủ ý cho hắn.



Để cho Lưu Phóng phái người áp giải già trẻ gia đình họ Lưu tới Lâu

Thương, lí do là chuyện trọng đại, chuyện Lưu Quý mưu phản, để Lưu Khám

đứng ra điều tra rõ ràng.



Thế nhưng trên đường áp giải, Trần Bình lại sắp xếp một đội nhân mã giả làm đạo tặc trên đường, tập kích đội xe huyện Bái.



Nơi tập kích sắp xếp ở sườn núi Bạch Mã giữa huyện Đồng và Thủ Lự. Ở đó là đường chắc chắn phải đi từ Bái huyện đến Lâu Thương.



Đến

lúc đó, Lưu Khám đổ trách nhiệm cho Lý Phóng, thần không biết quỷ không

hay đưa Lữ Trĩ về, giữ lại ở Lâu Thương cũng được mà đưa đến quận Thục

cũng được, dù sao cũng không truy xét đến hắn. Vốn dĩ, TRần Bình đã sắp

xếp mọi việc rất ổn thỏa, bao gồm cả lúc xe chở phạm nhân đến sườn núi

Bạch Mã, cũng đã tính toán rõ ràng. Để phối hợp với hành động lần này,

Tiêu Hà cũng giúp đỡ, phái Nhâm Ngao theo xe đi áp giải.



Nhưng không ai nghĩ tới, lúc đoàn xe đi tới khúc sông Tuy Thủy, bất ngờ lại có một đội nhân mã tập kích xe cũi.



Sau khi Trần Bình nhận được tin, lập tức dẫn người đi cứu viện, đẩy lùi đội nhân mã đó. Nhưng, người đi đánh đuổi rồi, tổn thất cũng khá nghiêm trọng. Đầu tiên là đội bảo vệ áp giải xe tù tử thương hơn nửa, Nhâm

Ngao cũng bị trọng thương, bị đối phương đâm thương phần bụng, suýt chút nữa vỡ bụng. Đối phương chỉ cứu huynh đệ của Lưu Bang – Lưu Giao. Còn

già trẻ nhà họ Lưu, được Trần Bình cướp về, cũng coi như là may mắn.



Nhưng, Lữ Trĩ đã có thai bảy tháng.



Trong lúc loạn quân đã động thai khí, sau đó lại trúng một mũi tên, đe dọa đến tính mạng...



Lưu Khám đột nhiên dừng bước, trừng mắt nhìn chằm chằm Trần Bình:


Khổng Hi, sau khi việc thành sẽ trọng thưởng.



Lưu Khám nhắm mắt lại, gật đầu.



- Đạo Tử, ngươi làm việc quả thật rất cẩn thận!



Đạo Tử không vì một lời khen này của Lưu Khám mà cảm thấy vui vẻ.



Trong ánh mắt lóe lên một tia sáng sắc bén, trầm giọng nói:



- Tiểu súc sinh đó lần này may mắn, lần sau, ta xem y còn có thể may được nữa không?



Lưu Khám biết, Trần Bình đang tức giận!



Một kế hoạch tốt như vậy lại bị Lưu Phì chạy thoát, thậm chí biến họa thành phúc.



Nhưng tên tiểu tử đó cũng đã hoàn toàn chọc giận Trần Bình rồi. Có thể

tưởng tượng, những ngày tới của tiểu tử đó nhất định sẽ không yên lành.



- Đạo Tử, ngươi phải chú ý người bên cạnh Lưu Phì! Chính là tên đã đánh thương lão Nhâm. Ta rất lo lắng, y có liên quan đến phía nam.



Mặt khác, cố gắng giết Lưu Quý, đừng để y trốn thoát.



Nhìn con, biết cha... Lưu Quý còn khó đối phó hơn Lưu Phì rất nhiều.



Trần Bình gật đầu:



- Chủ công yên tâm, lần này ta phái người... không, đích thân ta đi Kỳ

Hương, nghĩ cách giết chết Lưu Quý, tuyệt đối không để y thoát.



Lúc này, cửa phòng vừa đóng chặt đã mở ra.



An Kỳ sắc mặt uể oải, chậm rãi bước ra, tay gõ khung cửa, khẽ thở dài một tiếng.



Lưu Khám nhanh bước đến:



- Tiên sinh...



- Đô úy, An Kỳ đã cố hết sức!



Y nhẹ giọng nói:



- Lữ cô nương bị va chạm, thai nhi đã... hơn nữa còn bị trúng một mũi

tên, mặc dù không trúng chỗ yếu hại, thế nhưng đầu mũi tên đã được tẩm

độc. Ta thật sự không biết độc tính của nó... Cô ấy đã tỉnh rồi, muốn

một mình Đô úy vào, có chuyện muốn nói với Đô úy.



Lưu Khám nghe thấy thế, trong đầu vang lên tiếng ong ong, trong khoảnh khắc bỗng trống rỗng.



Lẽ nào, Lữ Trĩ sắp chết sao?