Hình Đồ

Chương 301 : Châu nam – quan thư (1)

Ngày đăng: 01:40 20/04/20


Tinh thần của Lữ Trĩ xem ra rất tốt. Sắc mặt hồng nhuận, có sức sống,

nếu như không phải là An Kỳ dặn dò trước, Lưu Khám tuyệt đối không liên

tưởng đến sự thực là tính mạng Lữ Trĩ đã đèn treo trước gió. Nếu như

dùng từ ngữ của hậu thế, thì tình cảnh của Lữ Trĩ bây giờ có thể gọi là

ngọn đèn sắp tắt.



Thời khắc Lưu Khám bước vào trong phòng,

vẫn giống như giây phút hắn tới thời đại này. Tuy là nhân phụ, nhưng

dáng vẻ yêu kiều vẫn không thay đổi. Trong nụ cười rạng rỡ, có cả nét

ngây thơ và nhanh nhẹn mà chỉ thiếu nữ mới có, khiến tim Lưu Khám đập

thình thịch.



Không thể phủ nhận, lúc Lưu Khám sống lại, cũng

có thiện cảm với Lữ Trĩ. Lúc đó, Lữ Trĩ cũng vô cùng quan tâm tới Lưu

Khám, thường xuyên dẫn Lữ Tu đến nhà chơi, thậm chí còn được lão phu

nhân yêu mến. Nhưng Lưu Khám lại vì những truyền thuyết mà hậu thế lưu

truyền về Lữ Trĩ, mà từ đầu đến cuối lúc nóng lúc lạnh với Lữ Trĩ...

Thậm chí trong sâu thẳm, còn có chút sợ hãi Lữ Trĩ, hơn nữa còn có chút

ghét bỏ.



Kỳ thực Lữ Trĩ lúc đó rất ngây thơ, rất rực rỡ. Nếu

như lúc đó Lưu Khám có thể chủ động một chút, hoàn toàn có thể tránh cho Lữ Trĩ đi vào con đường ban đầu. Chỉ tiếc là, chịu ảnh hưởng của hậu

thế, nên Lưu Khám cho rằng Lữ Trĩ bản tính trời sinh là độc ác, vì vậy

thường cách xa Lữ Trĩ. Tuy nhiên, cùng với những hiểu biết về thời đại

này, lúc Lưu Khám đứng ở góc độ của Lữ Trĩ mà nhìn vấn đề, không thể

không thừa nhận, Lữ Trĩ không hề làm sai.



Cả cuộc đời thăng trầm, vận mệnh trớ trêu. Là khắc họa chân thực nhất về Lữ Trĩ...



Trong lịch sử ghi chép lại, Lữ Trĩ vì Lưu Bang để mất phạm nhân, y dẫn

theo người lẩn trốn vào vùng đầm hồ Nãng Sơn, liên lụy Lữ Trĩ bị quan

phủ tróc nã, chịu biết bao khổ cực. Sau đó, sau khi Lữ Trĩ tự do, cũng

không hề oán hận. cũng không biết làmưu ma chước quỷ do ai nghĩ ra, muốn lập Lưu Bang trở thành chân mệnh thiên tử, vì vậy khuyên bảo Lữ Trĩ

phối hợp. Có quý nhân tương trợ, đương nhiên có thể làm nên đại sự. Sau

đó là trung thành phò tá, nhưng đổi lại là đau khổ triền miên. Khởi

nghĩa Lưu Bang Trảm Xà, Lữ Trĩ bị Phạm Tăng giam giữ, lúc chiến sự Bành

Thành, Lưu Bang bị Hạng Vũ đánh bại, Lữ Trĩ lại một lần nữa rơi vào tay

Hạng Vũ. Những cực khổ mà thời gian đó phải chịu đựng, ai có thể biết?

Khó khăn lắm mới được tự do, Lưu Bang lại có mới nới cũ, thậm chí còn

định phế lập Thái tử.



Thích phu nhân đó chưa chắc đã là một

người tốt. Lúc được quyền thế, đâu có xem trọng người thất sủng là Lữ

Trĩ? Trải qua bao nhiêu kiếp nạn, trong lòng Lữ Trĩ không thể tránh khỏi sinh oán hận. Chỉ tiếc là, những chuyên gia thời hậu thế không nói đến

những khổ nạn mà Lữ Trĩ trải qua, chỉ nói nàng bản tính độc ác.



Bao nhiêu người vì thế mà bị nhầm lẫn... Thậm chí cả Lưu Khám cũng bị

những tư tưởng đó ảnh hưởng, cuối cùng vẫn mỗi người mỗi ngả.



Một cái miệng của văn nhân, một cây bút của sử quan!


Hắn hoảng sợ gọi lớn:



- An Kỳ. An Kỳ tiên sinh. Mau vào đây. A Trĩ tỷ ấy. A Trĩ tỷ ấy...



Cửa phòng mở ra.



An Kỳ xông vào trong phòng, chạy đến để Lưu Khám đặt Lữ Trĩ nằm trên

giường, lấy kim châm ra, nhanh chóng đâm vào trên huyệt của Lữ Trĩ.



- Đô úy, xin tạm thời tránh đi!



Lưu Khám hồn xiêu phách lạc bước ra khỏi phòng, ngồi xuống bậc cầu thang.



Trần Bình và Chung Ly Muội đều không dám nói gì.



Lưu Nguyên lặng lẽ đến bên Lưu Khám, ngồi xuống an ủi mấy câu... Lưu

Khám Quay đầu lại nhìn nó, từ ánh mắt của Lưu Nguyên, Lưu Khám mơ hồ

nhìn thấy Lữ Trĩ hồi thiếu nữ, trong lòng lại đau nhói. Hắn vươn tay ôm

lấy Lưu Nguyên, không nói lời nào.



Lúc này, An Kỳ đi ra khỏi phòng.



Gã đi tới bên Lưu Khám:



- Đô úy, Lữ cô nương muốn gặp Nguyên tiểu thư.



- A Trĩ tỷ ấy...



An Kỳ lắc đầu, không nói gì, chỉ kéo tay Lưu Nguyên đi vào trong phòng. Lữ Trĩ chắc chắn có gì muốn dặn dò với Lưu Nguyên.



Còn việc nói cái gì, Lưu Khám không được biết.



Hắn ngồi ở trên thềm đá, ngâm đi ngâm lại “Quan Thư”.



Chỉ là trong tiếng ngâm không hề có chút vui vẻ, mà đem theo nỗi bi thương sâu sắc, vang vọng trong không trung.



“Quan quan thư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.



Sâm si hạnh thái, tả hữu lưu chi, yểu điệu thục nữ, ngụ mị cầu chi.



Cầu chi bất đắc, ngụ mị tư phục, ưu tai du tai, triển chuyển phản tắc...



Sâm si hạnh thái, tả hữu lưu chi, yểu điệu thục nữ, ngụ mị cầu chi.



Sâm si hạnh thái, tả hữu lưu chi, yểu điệu thục nữ, chung cổ nhạc chi... Yểu điệu thục nữ. Chung cổ nhạc chi.”



Đột nhiên trong phòng vang lên tiếng bi thương:



- Mẹ. Mẹ tỉnh lại đi. Mẹ! Mẹ tỉnh lại đi!