Hình Đồ

Chương 302 : Châu nam – quan thư (2)

Ngày đăng: 01:40 20/04/20


Tiếng ngâm đột nhiên ngắt đoạn, cả người Lưu Khám run lên, hắn cúi đầu, hai tay nắm thật chặt, rất lâu sau cũng không cử động.



An Kỳ bước ra khỏi phòng:



- Đô úy, xin lỗi!



Lưu Khám khẽ nói:



- Tiên sinh đừng tự trách mình, mạng này của Lữ Trĩ không thể trách ngươi.



Hắn ngẩng đầu, lau nước mắt trên mặt:



- Lập tức sai người về phủ nói với phu nhân và Thích Chi, mời bọn họ

lập tức phái người đến chăm nom. Chung Ly truyền mệnh lệnh của ta, điều

động toàn bộ bốn doanh Lữ Trĩ, tìm tung tích tên nghịch tặc Lưu Phì.



Thông báo cho quận Tứ Thủy, người nào biết được hành tung của Lưu Phì,

thưởng mười dật hoàng kim, trăm thạch hạt kê; người nào giết được Lưu

Phì, thưởng trăm dật hoàng kim, năm trăm thạch hạt kê...



Đạo Tử, ngươi đi suốt đêm đến Kỳ Hương, nhất định phải giết chết tên kia cho ta.



- Dạ!



Hai người Trần Bình và Chung Ly Muội cùng chắp tay tuân mệnh, quay người vội vã rời đi.



Lưu Khám đứng ngẩn ngơ ở ngoài phòng, dường như chốc lát đã già nua đi rất nhiều. Sức lực của toàn thân như bị rút kiệt.



Lữ Trĩ đi rồi!



Trong ý thức còn sót lại của Lưu Khám, chỉ còn nỗi lo lắng này cũng đi rồi...



Nếu có kiếp sau, chỉ mong hắn và Lữ Trĩ có thể đi cùng nhau.



Lưu Khám này, không phải Lưu Khám đang sống, mà là Lưu Khám đã chết cách đây rất nhiều năm.



Nhân duyên kiếp này, đến từ sự quan tâm kiếp trước; mối quan tâm kiếp

này, chỉ mong kiếp sau những người yêu nhau sẽ được sống bên nhau! Còn

về Lưu Bang, Lưu Khám nắm chặt tay, bất kể Đại Tần có diệt vong hay

không, giữa hắn và Lưu Bang, không phải ngươi chết thì là ta chết.



Trong phòng, Lưu Nguyên nằm gục trên người Lữ Trĩ, khóc nức nở.



Thần sắc Lữ Trĩ rất điềm tĩnh, không hề có chút biểu hiện của sự đau

khổ. Chỉ là ở vùng lông mày còn sót lại chút lưu luyến với thế giới này. Lưu Khám ngồi xuống bên cạnh Lưu Khám, ôm Lưu Nguyên vào trong lòng.



Một tay nhẹ nhàng lướt qua gò má Lữ Trĩ, trong khoảnh khắc, dường như hắn nhìn thấy Lữ Trĩ đang cười với hắn!



- A Trĩ tỷ tỷ, tạm biệt!



Hắn thì thầm.




Gia đình Lưu Thái Công chắc chắn cũng không biết tung tích của Lưu Phì.



Nghe người ta nói, gia đình Lưu Thái Công, trừ Lưu Tứ và Lưu Giao ra

thì không người nào là ưa Lưu Bang. Đặc biệt là gia đình Lão Đại lại

càng như vậy. Lưu Phì chỉ cướp Lưu Giao đi, e là cũng chỉ vì nguyên nhân này. Cho nên nói, giữ lại gia đình này, cũng không có tác dụng nhiều

lắm.



Bất luận trước đây Lưu Phì có mưu nghịch hay không, bây giờ xảy ra chuyện nà cũng chỉ có một con đường chết.



Lưu Khám không trông mong Lưu Phì sẽ đến giải cứu gia đình Lưu Thái

Công, hơn nữa điều hắn để tâm hơn là Trần Bình có giết chết được Lưu

Bang kia không.



- Lão Tào, ngươi không cần nói nữa.



Lưu Khám ngăn Tào Tham lại, nhẹ giọng nói:



- Chuyện của Lưu Phì rất lớn, chiếu theo pháp luật là tội danh tru di

tam tộc. Bây giờ không chỉ là vấn đề của già trẻ Lưu gia, còn có vấn đề

của già trẻ nhà Lữ gia. Mặc dù Lưu Phì không phải là do A Trĩ sinh ra,

nhưng Lữ gia vẫn nằm trong tam tộc.



Ta sẽ nghĩ cách giải vây, nhưng đã không thể quay về huyện Bái.



Nhẹ nhất cũng là trọng tội thâu tác... Ngươi nói với Đồ Tử và Lão Tiêu, cứ nói ta sẽ nghĩ cách đưa Lưu gia thâu tác ở quận Thục. Đây cũng là

điều lớn nhất mà ta có thể làm, hơn nữa có thể thành công hay không, ta

cũng không dám bảo đảm. Điều ta cần làm, không phải là giữ lại già trẻ

nhà họ Lưu mà là phải giữ lại già trẻ nhà họ Lữ. Nếu như bọn họ không

hài lòng, ta cũng hết cách. Dù sao ta cũng chỉ có thể làm chút chuyện đó thôi.



Cái gọi là tam tộc, là chỉ phụ gia, mẫu gia, còn có thông gia.



Lưu Phì chưa thành thân, đương nhiên không có thông gia. Như vậy, chỉ còn lại Lưu gia và Lữ gia.



Đầu tiên Lưu Khám phải bảo vệ Lưu gia, cũng là chuyện thường tình. Đối

với chuyện này, Tào Tham cũng không nói gì. Dù sao, nếu như thật sự chỉ

là di chuyển Lưu gia đến Thục trung, đã là ân tình to lớn lắm rồi. Lưu

Khám có thể làm tới bước này, cũng coi như là nể mặt Tiêu Hà và Phàn

Khoái.



- Vậy thì, Tham biết nên hồi báo như thế nào rồi.



Tào Tham rút ra ngoài, thư phòng lại trở về tĩnh mịch như trước.



Nhưng đúng lúc Lưu Khám muốn yên tĩnh một chút, cửa phòng lại một lần nữa mở ra.



Khoái Triệt vội vã xông vào, thở hổn hển nói:



- Chủ công, phía Đạo Tử đã có tin tức rồi!