Hình Đồ

Chương 309 : Theo giá (1)

Ngày đăng: 01:41 20/04/20


Lạc Dương, Chu Vương đô.



Vương Đô ngày trước phồn hoa, mấy chục năm trước đã thành một đám tro tàn.



Lạc Dương của ngày nay, đã không còn là Lạc Dương của Đông Chu nữa, mà

là Lạc Dương của Đại Tần. Tường thành sừng sững làm bằng đất màu tro

xám, dưới ánh mắt trời lộ ra vẻ hùng hồn mà thê lương. Đại kỳ Thương

Long bay phần phật trên lầu thành, dường như đang kể lại sự uy nghiêm

của Lạc Dương trước kia.



Có lẽ là vị Thiên cổ Nhất đế sắp

đến, Thành Lạc Dương khiến cho Lưu Khám có cảm giác không hề giống với

lần trước. Nếu như nói, lần trước Lạc Dương mà hắn nhìn thấy chỉ là một

thành thị phồn hoa mà náo nhiệt, thì lần này, Lạc Dương lại tỏa ra vương khí.



Không hiểu vì

sao, từ lúc đi vào trong thành Lạc Dương, tâm trạng của Lưu Khám lại

nặng nề một cách khó hiểu. Lý Do sắp xếp cho hắn ở trong dịch quán, sau

đó lại vội vã đi đón tiếp đội nhân mã tiền tiêu của xe giá Thủy Hoàng

đế. Thủy Hoàng đế sẽ đến lúc giữa trưa, đêm qua ở Cốc Thành, nhưng đội

nhân mã tiên phong đã đến Lạc Dương. Là Quận thủ quận Tam Xuyên, chủ

quản của Lạc Dương, Lý Do phải phấn chấn tinh thần gấp nhiều lần, đi

nghênh tiếp Vương giá đến. Kết quả là, y cũng chẳng quan tâm đến việc

chào hỏi bọn người Lưu Khám.



Giờ Mão, Lưu Khám nhận được

thông báo, đến nghênh giá ở bờ sông Lạc Thủy ngoài thành Lạc Dương.

Không chỉ có Lưu Khám, tất cả những quan viên Lạc Dương, bao gồm cả Lý

Do, còn có thần dân Lạc Dương, đều phải chờ ở bờ sông Lạc Thủy.



Lưu Khám dẫn theo Lưu Tín, khoanh tay đứng ở bờ Lạc Thủy.



Đã vào đông, thời tiết lạnh lẽo vô cùng. Lạc Thủy cuồn cuộn đã bắt đầu

đóng băng, thỉnh thoảng còn có những mẩu băng bập bềnh.



Hai nghìn năm sau...



Hoàng Hà cạn khô, Lạc Thủy cạn nước.



Kiếp trước Lưu Khám đã từng tới nơi này. Lạc Thủy khi đó đã trở thành

một dòng suối nhỏ không liên tục, lúc đó có được nửa phần khí phách hùng hồn mà hôm nay nhìn thấy hay không? Người ta thường nói, Hoàng Hà là

sông mẹ của Trung Hoa, Lạc Thủy là một nhánh sông Hoàng Hà, có vẻ hào

hùng của Hoàng Hà chảy về đông. Nhìn thấy dòng sông trước mắt, Lưu Khám

mới có thể cảm thấy, dân tộc Hoa Hạ vốn dĩ nên có khí khái.




- Thần Lưu Khám tiếp chỉ!



- Ngươi chính là Lưu Khám?



Gã nội thị nhìn Lưu Khám một lượt từ trên xuống dưới, hỏi một cách kì

quặc. Xem ra, cũng không phải là có ý gì... Thái giám mà, thường là lời

nói ra thiếu chút dương khí, khi người khác nghe thấy, tự nhiên cảm thấy không thoải mái, Lưu Khám đương nhiên cũng không ngoại lệ.



E rằng, đây cũng là một trong số lí do mà đa số người ghét thái giám. Ít

nhất Lưu Khám thấy, ngữ điệu ngữ khí của gã nội thị này không thiếu mùi

vịgây khó dễ. Trong lòng cảm thấy không vui, nhưng trong lời nói, vẫn tỏ rõ vẻ cung kính, chắp tay hành lễ nói:



- Hạ thần chính là Lưu Khám!



- Theo ta vào trong đây, Bệ hạ đang chờ ngươi!



Gã nội thị sau khi nói một câu, quay người đi vào trong.



Lưu Khám vội vàng nói:



- Vị này...



Lời chưa ra khỏi miệng, lại không nói lên lời. Gọi là công công, ở thời đại này hình như còn chưa có cách gọi này, nhưng không gọi là công

công, Lưu Khám lại không biết nên xưng hô thế nào. Chuyện xưng hô này

phải cẩn thận một chút, thái giám vốn dĩ là một nam nhân không hoàn

chỉnh, trong lòng không tránh khỏi có chút khó xử thế này thế kia. Nếu

như vì một từ xưng hô mà đắc tội với đối phương, thật là không đáng.



Cũng may, gã nội thị cũng nhanh nhẹn, biết chỗ khó của Lưu Khám, lập tức mỉm cười:



- Ta Lang trung lệnh Trung Xa phủ - Triệu Cao, Lưu Đô úy có thể gọi là

là Triệu lang trung! À... Ngươi cứ gọi là Triệu đại phu đi!



Từ từ đã, Triệu Cao?



Quả tim Lưu Khám đập mạnh, không khỏi nhìn thật kĩ gã nội thị này. Lão

là Triệu Cao? Chính là Triệu Cao đổi trắng thay đen đó sao?



Tuy rằng lần đầu tiên nhìn thấy vị thái giám khét tiếng thời hậu thế, nhưng Lưu Khám không thể không tăng vài phần dè chừng.



Luận về thứ tự, chức vị của Triệu Cao cao hơn Lưu Khám một bậc.



Thế nhưng luận về địa vị, Lưu Khám thúc ngựa cũng đuổi không kịp tên hại nước hại dân này.