Hình Đồ

Chương 318 : Theo giá (10)

Ngày đăng: 01:41 20/04/20


Người thanh niên tên A Vũ gật gật đầu:



- Lão Ngu, ngươi dẫn người đi giải quyết bọn Tần chó má kia đi, ta đi giải quyết tên tiểu tử này!



- Vậy đứa bé gái kia giao cho muội!



Cô gái cười, giơ tay rút thanh trường kiếm từ tay Lão Ngu ra khỏi vỏ. Ánh kiếm sáng loáng giống nhưu nước mùa thu, sắc lạnh.



Người thanh niên cười:



- Suýt nữa thì quên, muội cũng từng luyện kiếm thuật!



Vừa nói, y vừa nhận thấy một vũ khí có kiểu dáng kì lạ từ tay một gã

tùy tùng. Cả vũ khí được làm bằng sắt, hình dáng giống thiết mâu, dài

chừng chín thước, nhưng tay cầm lại ở chính giữa, hai bên là hai mâu đao khoảng chừng ba thước rưỡi, đỉnh nhọn như đầu mũi tên, trên cán có khắc hoa văn hình rồng, đen nhánh, nặng trịch, vô cùng cũ kĩ. Trên lưỡi đao

còn có đường màu đỏ, rõ ràng là đã tiếp xúc nhiều với máu.



- Long Thả và Tào Cữu lui xuống, giúp Hạng Trang giải quyết hai tên Thiết Ưng duệ sĩ!



Người thanh niên rảo bước lao phía trước, hai thanh đoản mâu trong tay di chuyển, tay nắm chặt lấy sống lưng mâu.



Keng!



Chỉ lần này, kiếm thế của Lưu Tín nhất thời bị văng ra, chân loạng

choạng hai ba bước, thanh cự kiếm trong tay cắm xuống đất mới đứng vững

được.



Cậu giật mình cả người như hít phải luồng khí lạnh!



Cánh tay của Lưu Tín đã đều tê dại... Vừa nãy, vừa đúng lúc thế kiếm

của Lưu Tín mạnh mẽ nhất, không ngờ lại bị đối phương đánh tan. Lực của

cự kiếm, rung động đến nỗi cậu suýt chút nữa không giữ nổi cự kiếm. Đối

với Lưu Tín mà nói, chỉ có cha của cậu – Lưu Cự và nhị thúc Lưu Khám,

mới có thể gây ra phiền phức lớn như vậy cho cậu.



- Ta là Hạng Tịch!



Người thanh niên kiêu căng nói:



- Con của Sở đại tướng quân Hạng Yến. Tiểu tử, nói tên ngươi ra, dưới Vạn Nhân Địch của mỗ gia, không có kẻ chết vô danh.



Vạn Nhân Địch, chính là tên binh khí trong tay gã thanh niên.



Còn về phần lai lịch của cái tên này, còn có một số câu chuyện. Sau khi Sở Quốc bị diệt vong, Hạng gia rơi vào cảnh bị tàn sát. Hạng Tịch và em trai Hạng Trang theo thúc phụ Hạng Lương sống lưu vong. Hạng Lương này

cũng là danh tướng, không chỉ thuần thục binh pháp, võ nghệ cũng không


Mà bên kia, Hoàng Nhất Phẩm cũng đã ngã trong vũng máu, gã và Cáp Vô

Lương liên thủ ngăn cản Hạng Trang. Hiện Hạng Trang đang liên thủ cùng

Long Thả, Tào Cữu đấu lại, bởi vậy gã và Cáp Vô Lương sao là đối thủ của bọn họ. Cánh tay của Hoàng Nhất Phẩm bị chém trúng, cả người Cáp Vô

Thương thì đẫm máu, đã không thể chống đỡ được nữa.



Thế cục này biến hóa cực nhanh, nhanh đến mức làm không ai kịp nhìn.



Từ lúc Hạng Trang xuất thủ chiếm ưu thế đến Lưu Tín ra tay xoay chuyển

thế cục, lại đến lúc này Hạng Tịch ra chiêu, Lưu Tín bị thua.



Thật sự là nói thì chậm nhưng xảy ra thì cực nhanh, hầu như tất cả đều phát sinh trong nháy mắt.



Doanh Quả rút kiếm ép bức Ngu Cơ cũng đã thấy bản thân khó bảo toàn,

thấy hộ vệ của mình đã bị Ngu Tử Kỳ dẫn người đánh cho liên tục lui về

sau, mà Doanh Hồ Hơi hình như vẫn còn đang choáng váng, đứng trân trân

tại chỗ không nhúc nhích, trong lòng nàng không khỏi thấy khẩn trương.



- Dẫn theo tiểu công tử rút vào trong Từ đường!



Đây cũng là biện pháp duy nhất.



Từ đường Hoán sa này tuy không rộng lớn, lại khá đơn sơ nhưng cũng có

thể là lá chắn tạm bợ, có thể chống đỡ được chút công kích của đối

phương.



Về phần kiên trì được bao lâu, Doanh Quả không biết.



Dù gì bên mình cũng đã ở thế kém đối phương, có thể cố gắng kiên trì

chống đỡ một lúc thì càng an toàn một chút. Một gã tiến đến ôm lấy Doanh Hồ Hợi, dưới sự yểm hộ của mọi người rút lui vào Từ đường. Người trong

từ đường đang thắp nhang, trong nháy mắt tiếng kêu hoảng vang lên.



Chút không khí trang nghiêm trước đó tại Từ đường đã bị trận ẩu đả thảm liệt này thay thế.



Lưu Tín cắn răng giơ kiếm đánh mở ngăn Vạn Nhân Địch Hạng Tịch, chân lại lảo đảo ngã bật xuống tảng đá cứng trên đất.



Sát khí trong mắt Hạng Tịch lạnh thấu xương, chân nện bước tiến lên,

giơ Vạn Nhân Địch lên, chuẩn bị kết thúc tính mạng của Lưu Tín. Mà đám

người Doanh Quả đứng bên bản thân đã khó bảo toàn, chỉ biết trơ mắt nhìn Lưu Tín chết trong tay Hạng Tịch.



Nhưng ngay lúc mành chuông treo sợi tóc, từ xa vọng tới tiếng vó ngựa gấp gáp như sấm rền.



- Mọi rợ kia, dám đả thương cháu ta, xem tiễn ta đây!