Hình Đồ
Chương 319 : Theo giá (11)
Ngày đăng: 01:41 20/04/20
Một con ngựa Xích Thố đỏ rực phi đến, trên lưng ngựa, một hán tử to lớn như tháp sắt giương cung cài tên bắn về phía Hạng Tịch.
Bộ cung này là cung cực tốt, thân cung to như cánh tay, dây cung bằng
ngón tay cái. Cung có hình dạng cực lớn, tên cực dài, chỉ thấy cự hán
kia kéo cung căng lên, ngón tay buông ra, mũi tên lao đi nhanh như tia
chớp.
Mũi tên lao vào trong khoảng không phát ra tiêng gió
rít chói tai. Chỉ nghe âm thanh đó thôi, Hạng Tịch đã nhận ra mũi tên đó mang theo lực mạnh kinh người.
Tần cẩu có dũng sĩ ư?
Tiểu tử kia cũng đã giỏi rồi, rất đáng chết. Nhưng nếu y giết chết Lưu
Tín thì lại khó tránh khỏi số phận bị mũi tên kia bắn trúng xuyên tim.
Tránh mũi tên thì không thể giết Lưu Tin, Hạng Tịch cũng không kịp do
dự, nhanh chóng bước lui về sau, giơ Vạn Nhân Địch lên đón đỡ.
Tiễn mâu giao nhau, tên sắc bén rơi xuống đất...
Nhưng Hạng Tịch có thể cảm nhận được trên mũi tên có lực lượng kinh
người, một tiễn này chỉ sợ không phải là cường cung mười thạch thì khó
có uy lực như vậy được.
Bản thân Hạng Tịch cũng là một xạ
thủ, nên rất hiểu xạ thuật. Tuy rằng chưa giao thủ với đối phương, nhưng cũng đã có thể đánh giá được đối phương, sức lực của đối phương và y
chắc hẳn ngang nhau.
Người tới chính là Lưu Khám. Từ Hành
dinh đi ra, hắn chạy không ngừng nghỉ, đợi đến Hoán Sa khê thì phát hiện ở đây đã biến thành một bãi chiến trường rồi.
Lưu Tín thì bị đánh cho không còn sức lực để đón đỡ làm cho Lưu Khám vô cùng kinh
ngạc. Không ngờ tại Trữ La Sơn này lại có nhiều người tài giỏi như vậy.
Không nói Hạng Tịch, chỉ nói đám người Long Thả, Tào Cữu thôi, bất luận
là ai cũng đều không kém gì đám người Chung Ly Muội. Mắt thấy tính mạng
của Lưu Tín đã được bảo toàn, nỗi lo lắng của Lưu Khám giảm đi.
Hắn thúc ngựa lao như bay tới trước Từ đường, thả người từ trên chiến
mã xuống, lấy một đoản côn từ trên lưng ngựa xuống, bề mặt đoản côn là
chùy đầu bốn góc, ở hậu thế gọi là Phương chùy, là một vũ khí tuyệt hảo
được trang bị cho bộ binh, không có lưỡi, nhưng lại rất nặng. Phương
chùy này của Lưu Khám nặng trên dưới bảy mươi cân.
Hắn nhảy
xuống ngựa, không nói hai lời đánh về phía Hạng Tịch. Phương chùy trong
tay mang theo tiếng gió thổi đánh tới, mà Hạng Tịch vừa đứng vững thân
mình thì Phương chùy của Lưu Khám cũng đã tới trước mặt rồi.
tới hướng này. Hạng Tịch biết tuy rằng Lưu Khám bị thương nhưng lực
chiến đấu vẫn không giảm. Chỉ cần hắn còn ở đây, thì muốn giải quyết
những Lão Tần Nhân này là rất khó.
Tuy lòng y không cam nhưng vẫn thầm bội phục Lưu Khám.
Hạng Tịch trợn mắt nhìn Lưu Khám, cắn răng nói to:
- Đi, tất cả rút nhanh khỏi đây.
Đám người Long Thả lập tức bỏ qua Lưu Tín, bức lui đám hộ vệ ở Tiền
đường, cùng Ngu Tử Kỳ xoay người bỏ chạy. Mà Ngu Cơ thì lui đến bên cạnh Hạng Tịch.
- A Vũ, chúng ta đi!
Hạng Tịch gật đầu, nhìn chằm chằm Lưu Khám, nói:
- Hán tử giỏi, có dám báo tên báo họ không?
- Lưu Khám Tần Dương!
- Ta ghi nhớ ngươi rồi...
Hạng Tịch nói xong kéo Ngu Cơ đi.
Lưu Khám muốn đuổi theo, nhưng vừa mới bước hai bước thì dưới chân mềm
nhũn, quỳ khụy xuống đất, lần thứ hai hộc ra một ngụm máu.
- Thúc phụ...
Lưu Tín lảo đảo tới, muốn nâng Lưu Khám, nhưng cậu không những nâng
được Lưu Khám dậy, mà còn ngã ngồi bệt xuống đất, thở dốc nói:
- Đám người này thật là lợi hại quá!
Xa xa, Tiết Âu dẫn theo hai mươi hầu cận xuất hiện.
Xa hơn một chút, bụi mù cuồn cuộn, nhân mã kỵ quân Trung úy quân đang hỏa tốc lao tới.
Doanh Quả đứng ở tiền dường, nhìn dưới đất một đống hỗn độn, nhìn Cáp
Vô Lương đang bị trọng thương và Hoàng Nhất Phẩm hôn mê, lại nhìn mọi
người đang vây chung quanh, Doanh Hồ Hợi thì bị dọa cho sợ hãi không nói được lời nào, ánh mắt nàng không tự chủ rơi lên người thúc cháu Lưu
Khám đang ngồi dưới đất.
Nếu không có thúc cháu hai người này xuất hiện kịp thời, thì cục diện hôm nay sẽ như nào?