Hình Đồ
Chương 320 : Theo giá (12)
Ngày đăng: 01:41 20/04/20
Tổng thể mà nói, Thủy Hoàng đế rất hài lòng đối với lần tuần thú phía
đông này. Tuy rằng không dẫn theo quá nhiều quân sĩ, nhưng ở một mức độ
nào đó đã làm hậu duệ sáu nước kinh sợ rất lớn. Chẳng phải các ngươi kêu gào muốn phản Tần sao? Chẳng phải các ngươi hô hào muốn lấy thủ cấp của trẫm sao? Trẫm tới rồi, mà đám người các ngươi lại trốn đâu hết rồi.
Ít nhất điều này đã gây chấn động tâm lý đối với dư nghiệt sáu nước, không cần nói cũng biết.
Cùng với việc tuần thú, Thủy Hoàng đế đã quan sát tình hình dân sinh
bên đường, thậm chí bao gồm cả năng lực của đám quan lại. Ông là người
bảo thủ, điều này không hề nghi ngờ, nhưng ông cũng là người đứng đầu
Đại Tần, còn là vị Thiên Cổ Nhất đế công vượt qua Tam Hoàng. Trải qua vô số phong ba, ý chí của Thủy Hoàng đế vượt xa người bình thường có thể
đoán được. Cùng với việc quan sát, Thủy Hoàng đế cũng đang không ngừng
nhìn nhận lại việc cầm quyền trị nước của bản thân.
Quá nóng vội!
Tuy rằng rất khó chịu, nhưng Thủy Hoàng đế không thể không thừa nhận
lúc trước mình thi hành các biện pháp chính trị tựa như đã có chút nóng
vội. Ông chỉ lo lắng tới bách tính Tam Tần Quan Trung mà bỏ qua bách
tính sáu nước, trong chế độ pháp lệnh còn lỏng lẻo, chưa thật sự để tâm
đến thực tế hơn trăm năm qua.
Hiện nay thoáng chốc bắt bách
tính sáu nước phải thích ứng với pháp luật Đại Tần vừa mới thành lập nên được hơn hai trăm năm, thật sự là không phù hợp. Phù Tô nói không sai,
Quan Trung và Sơn Đông trước khi thống nhất là hai thế giới hoàn toàn
khác biệt, muốn phổ biến pháp luật Đại Tần ở sáu nước Sơn Đông thì phải
dần dần dung nhập vào, lúc đó Thủy Hoàng đế quá đắc ý nghĩ rằng Phù Tô
nhu nhược, nhưng hiện tại xem ra, Phù Tô không hề sai. Giờ cái cần phải
làm là có thời gian để điều chỉnh.
Lúc Thủy Hoàng đế lên núi Hội Kê, đối mặt với Đại Vũ lăng đã thầm tự nhủ mình như thế.
Thế nhưng tâm trạng tốt đẹp của ông lúc xuống núi đã không còn sót lại
chút gì, thay vào đó là cảm giác nhục nhã trước nay chưa từng có. Cảm
Triệu Cao mặt xám như tro tàn dập đầu xuống đất tạ ơn, trước sau không dám ngẩng đầu lên. Thủy Hoàng Đế
cũng không để ý tới lão nữa, sau một hồi trầm ngâm, nói:
- Gọi Lý Tư lại đây, trẫm có chuyện muốn nói với hắn.
- Lão nô tuân chỉ!
Triệu Cao đang định rời đi, lại bị Thủy Hoàng đế gọi giật lại.
- Nghe nói con trai Lưu thị bị thương, thương thế thế nào rồi?
- Khởi bẩm Hoàng thượng, Lưu Lang trung chỉ bị thương nhẹ thôi, đã phái thái y đến kiểm tra rồi, không vấn đề gì, điều dưỡng một thời gian sẽ
khỏi lại ngay. Nhưng...
- Nhưng làm sao?
Triệu Cao như có chút do dự, ấp a ấp úng nói:
- Lão nô nghe người ta nói, Lưu Lang trung tại Trữ La Sơn từng khiêng đỉnh nghìn cân?
Thủy Hoàng đế ngẩn ra:
- Đúng là có việc này! Trẫm đã phái ngưới tới thăm, đích xác là hắn
từng ném đỉnh khiêng. Mà ngươi đó, ấp a ấp úng rốt cuộc là có chuyện gì? Nói thẳng ra đi...
- Lão nô cả gan, lúc nghe nói tới chuyện này đã nhớ ra một chuyện khác...
Triệu Cao nói khẽ:
- Bệ hạ có nhớ vào giữa năm thứ ba mươi, Người lần thứ hai tuần thú
phía đông đã bị phản tặc hành thích tại Bác Lãng Sa không?