Hình Đồ
Chương 330 : Bắc Quảng Võ quân (3)
Ngày đăng: 01:41 20/04/20
Mười lăm tuổi, sản xuất được rượu Vạn tuế, sang Tứ Thủy Hoa Điêu, nên
được danh là Đỗ Lăng tửu thần. Mười sáu tuổi viết sách “Cứu thương lục”, cứu sống vô số quân sĩ Đại Tần, tiến lên trước năm bước, ban thưởng một thương rượu Vạn tuế.
Ánh mắt một vài võ tướng nhìn Lưu Khám
trở nên nhu hòa hơn. Thì ra, “Cứu thương lục” là từ tay tiểu tử này mà
ra. Phương pháp cấp cứu trên chiến trường đích thực là cứu được rất
nhiều mạng sống của võ tốt. Được một thương rượu này, Lưu Khám tiến lên
năm bước, uống cạn một hơi.
- Mười sáu tuổi, đi Tống Tử thành cầu phương, được phương pháp rượu trắng, còn chỉnh sửa “Cứu thương lục” đầy đủ, tiếp tục tiến năm bước, uống một thương rượu…
- Mười bảy tuổi, trấn giữ Lâu Thương, làm Lâu Thương lệnh. Chém Đinh Khí của
Hồng tặc đạo đoàn, dụ nghịch tặc xuất động, bình định Tứ Hồng, làm thông suốt lương đạo Hoài Hán, tiến năm bước, uống một thương rượu!
Triệu Cao tuyên đọc công lao của Lưu Khám, tuy rằng lão đối với hắn
không có thiện cảm nhưng cũng phải âm thầm tán thưởng, người này quả
nhiên công lao hiển hách. Công trạng như vậy không thể giả tạo ra được,
mà là thực sự có, vì Đại Tần mà cống hiến rất nhiều, ai cũng không thể
xóa đi được.
Thanh âm không khỏi cất cao một chút, song ngữ khí này cũng nhiều thêm vài phần kính trọng.
- Mười chín tuổi, nhận lệnh xuất chiến Bắc Cương. Giải cứu huyện Phú
Bình, bắt được con trai của Tả hiền vương Đồ Kỳ; thủ chiến Bạch Thổ Tốp, chém tiên phong Bồ Nô của người Hung Nô, tiến trước năm bước, uống một
thương rượu; ở Bạch Thủ Tốp hỏa thiêu Hung Nô, chém hơn một nghìn địch,
tiến lên năm bước, thưởng một thương rượu; giết Tả hiền vương ở thành
Phú Bình, tiến lên năm bước, thưởng một thương rượu; khổ chiến trăm ngày ở thành Phú Bình, chém hơn nghìn địch, tiến lên năm bước, uống một
thương rượu…
Mười chín tuổi, trong mắt rất nhiều người, chính là một đứa trẻ chưa đủ lông đủ cánh! Việc Lưu Khám đã giết chết Tả hiền vương Đồ kỳ, giết gần một vạn địch nhân, những quan viên ở trong tửu
yến, ánh mắt nhìn hắn đã bắt đầu thay đổi.
Thủy Hoàng Đế cũng thay đổi sắc mặt. Ông chỉ là vì muốn hướng tới những thần tử đang ngồi
tuyên dương chiến công của Lưu Khám một chút, coi như là vì tạo thế
tương lai cho Phù Tô. Mà trước đó ông cũng không tỉ mỉ xem qua công
trạng của Lưu Khám, đại thể có thể hiểu rõ một chút. Thế nhưng khi Triệu Cao tuyên đọc ở đây, Lưu Khám đã tiến lên năm mươi bước, có vẻ còn chưa đọc xong. Mà giờ, khoảng cách từ Lưu Khám đến Thủy Hoàng Đế không đầy
năm mươi bước.
Chờ tới khi đọc xong, người này còn đi thêm được bao nhiêu bước nữa.
Thủy Hoàng Đế âm thầm kinh hãi, nhưng trên mặt vẫn mang theo dáng tươi cười như cũ.
- Hai mươi tuổi, tập kích bất ngờ Cù Nhẫn, chiếm trướng Hung Nô vương, tiến lên năm bước, uống một thương rượu!
Lưu Khám liên tiếp uống mười thương rượu, tuy nói tửu lượng kinh người, nhưng rượu Vạn tuế tác dụng rất mạnh, ban đầu uống một chút thì không
sao, nhưng uống liên tiếp mười một thương vào, làm mặt Lưu Khám bắt đầu
đỏ bừng, cũng sắp say ngất đi rồi, trong lòng bắt đầu âm thầm kêu khổ.
Hồi trước, mặc dù hắn lập rất nhiều công trạng, nhưng cũng không quá
nhiều người biết. Người biết đến hắn, phần nhiều là vì Tứ Thủy Hoa Điêu
và giấy Trình công.
Hiện tại thì tốt rồi, danh khí này quá lớn, người tìm hắn, sợ càng nhiều thêm rồi.
- Cây cao trong rừng đón gió lớn a!
- A?
Cáp Vô Lương nghe vậy ngẩn người ra. Y không rõLưu Khám vì sao lại mất
hứng, nhưng nghĩ kỹ lại, những lời này của Lưu Khám cũng rất có đạo lý.
- Nghe một lời của Quân hầu, Cáp Vô Lương lợi không ít a!
Y than nhẹ một tiếng:
- Chỉ tiếc sau khi trở về Hàm Dương, Vô Lương sợ là không cách nào được nghe Quân hầu giáo huấn, thật là đáng tiếc, đáng tiếc!
Thì ra, câu nói “cây trong rừng”, xuất hiện từ thời Tần.
Vốn là xuất hiện từ thời kỳ Tam quốc, trong danh ngôn “Vận mệnh luận”
của Lý Khang người Ngụy, nhưng không nghĩ tới là xuất ra từ miệng Lưu
Khám.
Lưu Khám chỉ có thể cười khổ, nhưng không cách nào giải thích.
Sau khi cười trách hai câu nịnh nọt của Cáp Vô Lương, hắn đem trọng tâm câu chuyện chuyển sang hướng khác.
Thăng quan, cũng không làm cho hắn vui sướng nhiều.
Trái lại bởi vì thế mà càng sinh ra sầu lo. Danh khí của hắn càng lúc
càng lớn, tất sẽ làm bại lộ chính mình trong sự quan chú của mọi người.
Như vậy, quá khứ của hắn, mọi người đều biết. Không nói đến chuyện về
Lưu Cự, chính những trù tính ở Lâu Thương, cũng khó tránh khỏi những
người có lòng nhìn ra kẽ hở. Trước đây, mọi người không biết đến hắn thì thôi, hiện tại thì… Có thể rất khó nói rồi.
Với sự khôn khéo của Thủy Hoàng Đế, khó bảo toàn không nhìn ra cái gì.
Đến lúc đó, mình nên giải thích như thế nào?
Nghĩ tới đó, Lưu Khám không khỏi cảm thấy đau đầu, trong lòng cảm thấy
khủng hoảng, ngơ ngác ngồi trên xa trượng, không nói một lời nào.
Đêm đó, xa trượng dừng ở Bình Nguyên Tân!