Hình Đồ
Chương 331 : Bình nguyên tân (1)
Ngày đăng: 01:41 20/04/20
Sau khi ở thành Sơn Giác bắn chết một con cá lớn, Thủy Hoàng Đế cảm thấy thật uể oải khó hiểu.
Đăng cơ năm mười ba tuổi chớp mắt đã ba mươi tám năm rồi… Thiếu niên
hòa hoa phong nhã năm đó hôm nay đã là lão ông đầu hai thứ tóc. Từ lúc
đăng cơ tới nay, mỗi ngày đều trăm phương ngàn kế, không có một khắc thả lỏng.
Lúc mới bắt đầu, toàn bộ căn cơ đều không có gì, luôn
trong trạng thái đối mặt với sự hăm dọa của Lã Bất Vi, không dám có nửa
điểm lơi lỏng; sau đó lại chính mẫu thân yêu thương của mình cấu kết với người khác, luôn luôn muốn giành lấy vương vị của mình. Bên ngoài có Lã Bất Vi và Công tử, bên trong là mẫu thân bức bách. Dưới hoàn cảnh như
vậy, Thủy Hoàng Đế mỗi bước đi đều khó khăn, làm sao còn dám nghĩ đến
cái khác?
Những đứa con của người khác, mười ba tuổi là những năm vui vẻ. Mà Thủy Hoàng Đế Doanh Chính lại phải đối mặt với cục diện
hỗn loạn biến hóa quỷ quyệt. Đầu tiên là dùng kế diệt Công tử, sau đó là trừ Lã Bất Vi, Doanh Chính lúc này mới rốt cuộc chân chính trở thành
chủ nhân của Đại Tần. Nhưng mà, ngay khi Doanh Chính có thể thở một hơi, uy hiếp của sáu nước Sơn Đông lại tới đánh thẳng vào mặt.
Hai năm đầu tự mình chấp chính, Doanh Chính càng cẩn cẩn thận thận, như
đang đi trên miếng băng mỏng. Thiên tai, lũ lụt, tặc phỉ… hết thảy tai
nạn hầu như đều chồng chất cùng đến một lúc. Khởi công xây dựng kênh
rạch, tiếp thu “Gián trục khách thư”, trấn an nhân tâm, chỉnh đốn và sắp xếp binh mã. Từng bước từng bước, những gian khổ trong đó, chỉ có Doanh Chính rõ ràng. Phải mất mười bảy năm, ông rốt cuộc thống nhất được
thiên hạ, trở thành một Thiên cổ nhất đế của Tam Hoàng.
Thế
nhưng, lúc thống nhất rồi, lại nghênh đón một vòng khiêu chiến mới. Có
lúc, Doanh Chính nghĩ rằng, trời sinh ra mình chính là để khắc phục trở
ngại. Nhưng, lúc bắn chết con cá lớn kia, khi Doanh Chính nhìn thấy hình ảnh của mình mệt mỏi trong gương đồng, thật sự ông cũng cũng cảm thấy
vô cùng mệt mỏi rồi. Cuối cùng ông hạ quyết tâm sắc lập Phù Tô làm Thái
tử, cho nên bãi bỏ kế hoạch tiếp tục tuần thú, đi vòng trở về Hàm Dương.
An bài Mông Nghị chỉ là một tín hiệu. Nhìn hiện nay, các triều thần đối với quyết định này, trên cơ bản cũng không có bất kỳ dị nghị gì. Giấc
mộng trường sinh bất lão, đã không thể thực hiện. Kỳ thực, một khắc từ
lúc Tần Thanh mất, Thủy Hoàng Đế cũng đã buông tha cho mộng tưởng này.
Đợi sau khi giao triều chính cho Phù Tô, bản thân mình có thể nhẹ nhàng
hơn một chút, suy nghĩ những việc trước đây chưa từng suy nghĩ qua.
Nghĩ tới đây, Doanh Chính nhắm mắt lại, yên lặng một lát lại mở ra, nhấc bút lông trên thư án.
Trước khi Phù Tô còn chưa hoàn toàn có thể nắm giữ tất cả, thì vẫn phải do ông tốn chút tâm tư rồi.
- Bệ hạ, Hàm Dương gửi tới tấu chương, đều đã xử lý xong.
Trong đại trướng, chỉ có Lý Tư làm bạn.
Y dùng chính chữ tiểu triện của Đại Tần viết xong một lượt, nhẹ giọng nói:
- Bệ hạ, còn có chuyện gì nữa không? Nếu không có, thần xin cáo lui trước.
- A, thong thả đã!
- Để nó vào đi.
Hồ Hợi rụt rè đi và đại trướng, Triệu Cao đi theo phía sau cậu.
- Hồ Hợi, đã muộn thế này còn có việc gì không thể đợi đến ngày mai nói?
- A! Thần xin cáo lui trước!
Lý Tư nhìn thấy tình hình như thế vội vã đứng dậy cáo từ. Thế nhưng lại bị Thủy Hoàng Đế ngăn cản, bảo y ngồi xuống một bên.
Khuôn mặt Hồ Hợi tròn tròn nhỏ nhắn, lúc này đang bày ra vẻ bệnh trạng nhợt nhạt.
Sự sợ hãi đối với phụ thân, làm cho cậu từ một khắc kia đi vào đại
trướng, thân thể đã run run, há miệng muốn nói, nhưng lại không dám mở
miệng. Thủy Hoàng Đế ghét nhất là nhìn thấy người cái dạng này, đặc biệt người như vậy, lại là con ông, trong lòng không khỏi nổi giận.
- Có muốn nói gì nói mau, không có việc gì thì lui ra đi.
Triệu Cao đứng ở phía sau Hồ Hợi, nhẹ nhàng đẩy chân sau của Hồ Hợi một chút.
Hồ Hợi cắn răng một cái, lấy hết dũng khí nói:
- Phụ hoàng, nhi thần nghe nói, người muốn nhi thần đến quận Ngũ Nguyên, không biết chuyện này có thật không?
Lúc đầu giọng nói rất rõ ràng, nhưng nói xong lời cuối cùng, thanh âm bất giác nhỏ dần đi.
Thủy Hoàng Đế híp mắt:
- Ngươi nghe ai nói?
Ánh mắt rất nhanh liền rơi vào Triệu Cao đang ở phía sau Hồ Hợi.
Hồ Hợi cắn răng một cái nói:
- Phụ hoàng, Người đừng hỏi nhi thần là nghe ai nói… Nhi thần muốn nói chính là, nhi thần không muốn đến Ngũ Nguyên.
A, thật to gan!
Lý Tư cũng không thể không hiếu kỳ quan sát Hồ Hợi. Mọi ngày nhìn không ra, tiểu tử này lại có gan lớn như vậy. Nhưng mà, nhìn thế nào cũng
thấy Hồ Hợi này là người ngoài mạnh trong yếu. Sở dĩ có thể nói ra những lời này, nhất định là có người phía sau dạy gã. Về phần người dạy gã là ai…
Không cần đoán, Lý Tư đại khái cũng có thể nhìn ra. Thế nhưng Triệu Cao vì sao lại có can đảm xúi giục Hồ Hợi nói như thế?
Trong lòng Lý Tư đột nhiên sinh ra một điềm báo chẳng lành…
(Quyển 2 đã kết thúc. Tiếp theo là Hán Sở tranh hùng oanh oanh liệt liệt bắt đầu mở màn)