Hình Đồ

Chương 335 : Bình nguyên tân (5)

Ngày đăng: 01:41 20/04/20


Doanh Quả từ trong khiếp sợ mà tỉnh táo lại, mang theo đám người Lưu Khám phóng ngựa thẳng đường bay nhanh.



Lúc này, trong hành doanh còn hoàn toàn không hiểu đến tột cùng là đã xảy

ra chuyện gì, chỉ thấy Doanh Quả cầm Hổ phù thanh đồng trong tay, chạy

như bay mà qua, cũng không có một người đứng ra ngăn cản.



- Tiểu công chúa, chúng ta đi đâu?



- Qua sông lớn… chúng ta đi Ngũ Nguyên!



Doanh Quả nghiến răng nghiến lợi nói:



- Ở Ngũ Nguyên có hơn mười vạn quân tinh nhuệ của Đại Tần ta, Mông Điềm

và đại ca đều ở đó. Chỉ cần chúng ra đưa ngọc tỷ đến trong tay đại ca,

là đại ca có thể cầm Tỳ xuất binh, đem đám nghịch tặc đó, một lưới bắt

hết.



Chính là nên làm như vậy!



Đám người Lưu Khám thúc

ngựa đi tới cửa sau hành doanh, thủ hộ ở chỗ này lại chính là đám người

Tiết Âu đã theo Lưu Khám trước kia.



Bởi vì thân phận của bọn họ,

không có cách nào đi vào trong doanh cùng Lưu Khám, vì vậy Lý Tư đã an

bào đám người Tiết Âu ở cửa sau của doanh, làm thủ vệ quan.



Thấy đám người Lưu Khám muốn đi ra ngoài, Tiết Âu không khỏi cảm thấy kỳ quái.



Vừa bảo người mở cửa doanh, y tiến lại đang muốn hỏi, lại nghe Lưu Khám trầm giọng quát:



- Tiết Âu, mang theo người, đi cùng với ta!



Không rõ ràng lắm đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.



Tiết Âu không hề nghĩ ngợi, lập tức lên tiếng đáp ứng, triệu tập hai mươi

người thân tùy đều lên ngựa, theo đám người Lưu Khám, giơ roi thúc ngựa, hiên ngang đi.



Xa xa, đại kỳ của Trung úy quân đang nhanh chóng tới gần.



Triệu Cao và Hồ Hợi đang ở trong đại trướng, đứng ngồi không yên.



Thi hài của Thủy Hoàng Đế đã được hai tên thân tùy của Triệu Cao an trí

thỏa đáng, đem đặt ở góc đại trướng, hô hấp của Hồ Hợi vẫn còn rất gấp

gáp, hiển nhiên những chuyện vừa xảy ra, làm cho cậu nghĩ mà sợ. Thỉnh

thoảng cậu lại liếc nhìn về phía thi thể Thủy Hoàng Đế đang bị vải đen

phủ lên. Thời gian dần qua, căng thẳng và hoảng sợ trong lòng cậu cũng

dần lắng xuống, cuối cùng là vô cùng thoải mái.



Kỳ thực, làm nhi tử của Thủy Hoàng Đế rất khổ cực!



Đối với Thủy Hoàng Đế, Hồ Hợi chỉ là sợ hãi chứ không có thân tình phụ tử.



Trên thực tế, từ thời Xuân thu Chiến quốc tới nay, Lễ nhạc tan vỡ, người

hành thích vua, giêt cha nhiêu vô số kể. Có câu “Kẻ ăn trộm một cái móc

thì bị xử tử, còn kẻ lật đổ cả một quốc gia thì lại trở thành chư hầu”



Từ xưa đến nay đều là thắng làm vua thua làm giặc, sử sách thường do người thắng viết, thị phi, ưu khuyết, thực sự có thể rút ra kết luận?



Trong gia đình vương tộc, thân tình đạm mạc. Mặc dù Hồ Hợi được Thủy Hoàng Đế yêu thương, nói ra cũng chỉ là tương đối. Hồ Hợi rất thông minh, thế

nhưng trước mặt Thủy Hoàng Đế không hề cảm nhận được sự ấm áp, chí ít ở

trong mắt cậu, tình yêu mà phụ thân cho cậu thực sự là quá ít.
và ta đều cùng nghĩ tới điều này. Chỉ là, Ngũ Nguyên là địa bàn của Đại

công tử, hiện nay Bệ hạ đột nhiên băng hà, chúng ta không có Ngọc tỷ,

cũng không dễ chiếu cáo thiên hạ, công khai chặn lại đám người Tiểu công chúa. Nếu đợi đến khi đám người Tiểu công chúa gặp được Đại công tử thì đã chậm rồi.



Giở âm mưu quỷ kế, Triệu Cao so ra cũng không kém Lý Tư.



Nhưng việc này liên quan đến quân quốc đại sự, lão chỉ là một hoạn quan, thật đúng là có chút nghĩ không ra.



Lý Tư chần chừ một hồi, đột nhiên vỗ tay một cái:



- Có rồi!



- Thừa tướng, là kế gì?



Lý Tư kéo Triệu Cao và Doanh Anh tới gần, nói một hồi, làm cho hai người Triệu Cao tức khắc lộ nét tươi cười.



Doanh Anh nhẹ giọng nói:



- Thừa tướng, người này có thể nói được sao?



- Người này vô cùng có dã tâm, lại rất bất mãn đối với Mông Điềm, chỉ là

vì Đại công tử ở đó, gã không tiện phát tác với Mông Điềm. Có lẽ trong

lòng gã cũng hận cảĐại công tử. Nghĩ dù sao gã cũng là danh môn, so với

Mông Điềm còn cao hơn một bậc, nhưng hiện nay lại ở dưới Mông Điềm.



Lúc này chỉ cần Bệ hạ phái một người tâm phúc thông minh, khéo ăn nói đến cho gã nhiều lợi lộc, gã tất nhiên sẽ đầu nhập vào.



Chỉ cần gã đồng ý xuât thủ, đại sự có thể thành. Dù là Tiểu công chúa có

đến được Ngũ Nguyên, chỉ là Ngọc tỷ đổi qua một tay, lại trở về chỗ cũ

mà thôi.



- Không hổ là Thừa tướng Đại Tần …



Triệu Cao vỗ tay tán thưởng:



- Bệ hạ không dùng Thừa tướng, thật là đáng tiếc rồi. Y như lão nô thấy,

Hữu Thừa tướng Phùng Khứ Tật còn thua Thừa tướng rất nhiều.



Lý Tư hé miệng, cười ngạo nghễ.



Nhưng đột nhiên, y thu hồi dáng tươi cười, nhẹ giọng nói:



- Quan trọng nhất là,, hiện tại Bệ hạ không thể lập tức quay về Hàm

Dương. Việc cấp bách là phải giấu tin tức người chết, yên ổn nhân tâm.

Theo ta thấy, có thể mời Bệ hạ đi tuần thú Hà Bắc. Tìm một người ngồi

trong xa trượng, chỉ nói với bên ngoài là thân thể Bệ hạ có bệnh nhẹ,

không thích hợp gặp người. Kể từ đó, có thể tiếp tục giấu giếm; nếu Tiểu công chúa thông báo tin người chết ra ngoài, khi xa trượng đến, lời đồn của Tiểu công chúa tự tan vỡ… Chỉ là, việc Bệ hạ đi tuần thú phương

Bắc, phải nhờ Phủ lệnh phí tâm rồi.



Triệu Cao gật đầu:



- Việc này cũng không khó, lão nô sẽ khuyên bảo Bệ hạ.



Chỉ là dọc theo đường đi, Thừa tướng ngươi còn phải tốn nhiều tâm tư. Lão

nô sẽ phối hợp với Thừa tướng, những chuyện bên ngoài, toàn bộ đều giao

phó cho Thừa tướng rồi.



Lý Tư mỉm cười gật đầu đồng ý.



Nhưng y lại không phát hiện, trong nháy mắt lúc Triệu Cao xoay người, trong mắt lão toát ra một luồng âm u bén nhọn…