Hình Đồ
Chương 337 : Cửu nguyên (2)
Ngày đăng: 01:41 20/04/20
Lý Thành nhẹ nhàng ho khan một tiếng:
- Đại công tử yên tâm, Thủ Thận đã phái người tới thông tri Thượng tướng quân rồi… phỏng chừng một hai đêm, chắc chắn sẽ đến.
Thủ Thận, là tên của Lý Thành do phụ thân đặt cho. Theo lời của phụ thân y, Lý Tín là tổ phụ của Lý Thành năm xưa, hết sức lông bông kiêu ngạo, dẫn đến phạt Sở thất bại. Vì vậy mong muốn Lý Thành mọi việc đều phải suy
nghĩ thật kỹ, thận trọng mà đi. Lý Thành cũng đích xác làm được điểm
này, gặp chuyện gì, mặc dù đã có đối sách, y cũng sẽ suy nghĩ kỹ rồi mới hành động.
Phù Tô đột nhiên hỏi:
- Ngươi thấy thế nào?
- A, thấy cái gì?
- Đừng có giả vờ, trong lòng ngươi rõ ràng biết ta đang hỏi ngươi cái gì.
- Có phải là lời đồn về Bệ hạ?
Phù Tô không nói gì, chỉ là dùng kiếm gõ gõ nhẹ vào càng xe, ý tứ chính là: “Ngươi nói đúng!”
Lý Thành cảm thấy nhức đầu…
Đây chính là việc liên quan đến chuyện trong hoàng gia, mình chỉ là một
ngoại thần, sao có thể tùy tiện bình luận? Y trầm ngâm trong chốc lát,
thấp giọng nói:
- Đại công tử, lúc thần nghe thấy lời đồn, vô cùng
giật mình. Nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, không có lửa làm sao có khói… lời đồn
đến đây, có kỳ quái.
- Ý ngươi là, có thể đó là sự thực?
Lý Thành cúi đầu nhưng không mở miệng.
- Nếu không phải là sự thật, vì sao xa giá không trở về Hàm Dương, trái lại lại đi tới phương bắc?
- Y theo lẽ thường mà nói, xa giá hẳn là phải về Hàm Dương trước, lập tức xứng danh, một khi đã xứng danh, đến lúc đó Đại công tử cũng chỉ có thể lấy lễ thần để yết kiến. Thế nhưng xa giá lại không trở về Hàm Dương,
mà lại lên phía bắc… thần cho rằng, có lẽ là thiếu một thứ gì đó rất
quan trọng, không hề thấy danh chính ngôn thuận.
Thân thể Phù Tô run lên, quay đầu chăm chú nhìn Lý Thành.
- Sẽ là vật gì đây?
- Cái này, hạ thần cũng không biết.
tưởng là Lưu Khám, nhưng nhìn kỹ lại, phát hiện ra không phải. Hắn ta
tựa hồ so với Lưu Khám trẻ hơn rất nhiều, khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, lộ ra nét ngây ngô.
Tên nhóc này là ai?
Trông giống như lão Bi…
Người to lớn kia ngẩng đầu, ánh mắt chạm với Phù Tô.
Phù Tô là một người cơ linh, ánh mắt của tên nhóc này thật đúng là mãnh
liệt. Nếu so với lão Bi năm đó, tên nhóc này càng nhiều vài phần khí
hung độc.
- Đồ Đồ, đó là người phương nào?
Đồ Đồ vừa định mở miệng trả lời, cửa thư phòng mở ra.
Mông Điềm thấy Phù Tô, liền tiến lên phía trước hành lễ, sau đó bất chấp lễ
nghĩa quân thần, kéo cánh tay Phù Tô, miệng nhanh chóng nói:
- Đại công tử, mau theo ta đến đây!
- Thượng tướng quân, ngài có việc gì vậy? Có chuyện gì kinh hoàng như thế?
Trong trí nhớ của Phù Tô, Mông Điềm vẫn là người trầm ổn, nhưng lúc này, nhìn Mông Điềm hoang mang rối loạn, như mất hồn mất phách. Điều này làm cho
Phù Tô không hiểu, lảo đảo đã bị Mông Điềm kéo vào thư phòng. Vừa mới
đứng vững thân mình, mới phát hiện trong thư phòng còn có một người.
Người nọi vừa thấy Phù Tô, liền bước lên hành lễ.
Hình thể hắn thật lớn, vai rộng eo tròn, trên người mặc một bộ nhuyễn giáp
rách nát, quần áo ngoài màu đen, trên áo choàng, loáng thoáng còn có thể nhìn thấy được vết máu loang lổ. Còn có một mùi lạ, hình như thời gian
rất lâu không tắm, vẻ mặt phong trần, đầy mệt mỏi.
Phù Tô nhìn người nọ, đầu tiên là ngẩn ra, chợt tỉ mỉ quan sát, không khỏi kinh hô một tiếng:
- Bắc Quảng võ quân? Sao lại là ngươi… Ngươi, sao ngươi lại có bộ dạng này!
* Lời Canh Tân: Các chương phía trước có chút sai sót, đáng nhẽ là quận
Cửu Nguyên thì lão Tân lại viết thành quận Ngũ Nguyên. Quận Ngũ Nguyên
được gọi từ thời Hán. Nên từ chương này trở đi lão Tân sẽ đổi lại là Cửu Nguyên.
• Lời người dịch, biên: Mình cũng không để ý nha. Giờ sẽ theo tác giả, cũng gọi là Cửu Nguyên từ chương này.