Hình Đồ

Chương 339 : Cửu nguyên (4)

Ngày đăng: 01:41 20/04/20


Ở Bắc Cương, trừ Mông Điềm ra, uy vọng tối cao chính là Vương Ly, Triệu

Bình. Có Triệu Bình tới trấn giữ Cửu Nguyên, cùng lúc tạo nên hậu phương vững chắc, mặt khác có thể đề phòng dị tộc xuất động. Triệu Bình tuy

hơi bốc đồng, nhưng thủ thành thì thừa sức, thật ra cũng là một lựa chọn vô cùng tốt.



Lúc Phù Tô hạ lệnh, khẽ vuốt trán.



- Lưu

Quân hầu, ngươi dọc đường đi chịu khổ cực, tạm thời nghỉ ngơi đã. Ừm, ở

lại ngay trong phủ Tướng quân đi, đợi đại quân hành động, còn cần Quân

hầu xuất mã, vì phụ hoàng báo thủ rửa hận, tiêu diệt tặc tử.



Dứt

lời, Phù Tô lẳng lặng nhìn Lưu Khám. Trong nháy mắt, Lưu Khám thậm chí

sinh ra một loại cảm giác cổ quái. Trên người vị Đại công tử này lại có

khí độ của Thủy Hoàng Đế.



Hắn lập tức chắp tay hành lễ:



- Thần đợi Đại công tử điều khiển.



Nói xong, hắn khom người rời khỏi thư phòng, ở bậc thang thở phào một cái.



Phù Tô sẽ không chết đâu! Đại Tần có vị Đại công tử này ở đây, nói vậy sẽ

không tái diễn như lịch sử, bị một đám ô hợp lật đổ. Mình tuy rằng không thể bảo trụ tính mệnh của Thủy Hoàng Đế, nhưng cũng đã cải biến lịch sử vốn có. Sự thật đã thay đổi rồi, sầu lo nhiều năm qua, ở trong giây

phút biến mất không còn hình bóng.



Phù Tô tuy rằng khôn khéo,

chung quy so ra vẫn kém so với Thủy Hoàng Đế. Chuyện của Lưu Cự… ha ha,

tùy tiện lập ra một cái cớ là được. Nhưng trước đó, cần phải giết Trương Lương kia mới được.



- Tín, đi tắm rửa đi, nghỉ ngơi một chút.



Lưu Khám nhìn thấy Lưu Tín đang ngồi chồm hỗm ở hành lang, đi qua xoa đầu

y, nhẹ giọng khuyên. Tên nhóc này, thật đúng là bị cây tình cảm đâm sâu

vào rồi. Lúc ở bến thuyền Tam Xuyên, nhìn thấy chiếc xe Doanh Quả bị

lật, tên nhóc này giống như điên rồi, căn bản không để ý an toàn của

mình, liều mạng giữa nguy hiểm, bị trường mâu của đối phương đâm bị

thương, cứ thế nâng xe lên. Lúc Doanh Quả bị bệnh, Lưu Tín biến thành

thần thủ hộ, không ăn không ngủ, cả ngày canh giữ bên cạnh. Chẳng bao

lâu, hai má vốn phúng phính, cũng đã bị gầy đi, dưới hàm, râu cũng dài

như thổ phỉ.



Lưu Tín ngẩng đầu lên, ồm ồm nói:



- Nhị thúc, cháu không phiền lụy!



- Còn nói, ngươi đã bao lâu không có nghỉ ngơi rồi?



Lưu Khám không khỏi nổi giận, kéo Lưu Tín:



- Nhị thúc biết tâm tư của ngươi, thế nhưng… Được rồi, khác không nói,

chẳng lẽ ngươi muốn chờ Tiểu công chúa tỉnh lại, liền thấy cái bộ dáng

lôi thôi này?



- Cháu…
Ly cũng có chỗ xuất sắc của lão, tỷ như cầm binh, đích thực là vô cùng

xuất chúng. Về mặt cầm binh, Vương Ly có chút kế thừa của tổ phụ Vương

Tiễn và phụ thân Vương Bân. Luận binh pháp, nói thật lão cũng không kém

Mông Điềm bao nhiêu.



Chỗ thiếu hụt của Vương Ly là tính cách lão, thiếu kiên định.



Ví như, năm đó Lưu Khám giao thủ với người Hung Nô ở Phú Bình, huynh đệ

Mông Tật, Mông Khắc đều ở bên trong, nhưng Mông Điềm không có nửa chút

xao động. Mặc dù Phù Tô xin ông xuất binh, Mông Điềm cũng không chút dao động. Đó là người một khi đã quyết định, liền tuyệt đối sẽ không có một chút do dự nào.



Mà Vương Ly không làm được như thế.



Đây cũng là nguyên nhân Phù Tô coi trọng Mông Điềm.



Vì người làm tướng, then chốt chính là niềm tin. Nếu tùy tiện dao động, sẽ liên lụy ba quân. Từ sau khi kết thúc đại chiến ở Nam Hạ, Vương Ly vẫn ở quận Cửu Nguyên và Vân Trung luyện binh, vài năm gần đây, làm rất tận

tâm tận lực, Phù Tô đối với lão cũng có chút tin tưởng.



Hơn nữa Vương Ly là tôn tử của Vương Tiễn, sao Phù Tô có thể không tin tưởng lão?



Nghe nói Vương Ly cầu kiến, Phù Tô đầu tiên là ngẩn ra, thầm nghĩ:



- Đã muộn thế này, Vương Ly tới tìm ta. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?



- Mời!



Phù Tô nói xong, ăn vài ba miếng hết bát canh. Lúc này, Vương Ly theo gia

nhân vào thư phòng của Phù Tô, trước tiên hành lễ, sau đó hỏi;



- Đại

công tử, mạt tướng hôm nay thấy binh mã Cửu Nguyên hình như có điều

động, chẳng lẽ người của Nguyệt thị và Đông Hồ tới khiêu khích?



- Chuyện này, vốn ta dự định ngày mai mới công bố với dân chúng!



Phù Tô hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Vương Ly nói:



- Phụ hoàng băng hà rồi…



- A?



Vương Ly nhìn như rất giật mình, nhưng lại tựa hồ có chút làm ra vẻ. Chỉ là

ngọn đèn hôn ám, Phù Tô cũng không thấy rõ ràng. Vương Ly nói:



- Bệ hạ băng hà rồi ư?



Phù Tô gật đầu, từ thư án lấy ra Ngọc tỷ:



- Là bị tặc tử làm hại… Hoàng muội trước khi phụ hoàng lâm chung, nhận ủy thác bảo quản Ngọc tỷ. Lúc phát hiện ra việc này, muội ấy không kịp

ngăn cản cho nên mang theo Ngọc tỷ, trốn ra hành doanh, một đường gian

nan đến đây truyền tin.



Nói đến đây, trong lòng Phù Tô không khỏi run lên.