Hình Đồ

Chương 340 : Cửu nguyên (5)

Ngày đăng: 01:41 20/04/20


Lưu Khám nằm ở trên tháp, nhưng không ngủ sâu.



Không thể phủ nhận một việc, hắn rất mệt mỏi. Dù là thân thể hay tinh thần, đều vô cùng

mệt mỏi. Nhưng dù vậy hắn vẫn ngủ rất tỉnh. Một đường từ Bình Nguyên Tân tới đây, trước sau hắn vẫn duy trì cách ngủ như vậy, tựa hồ đã thành

thói quen, mặc dù hôm nay đã an toàn, nhưng Lưu Khám cũng không cách nào thay đổi được. Hắn nằm ở trên tháp, Xích kỳ lẳng lặng nằm ở bên cạnh.



Mơ màng, Lưu Khám nghe được tiếng tù và sừng trâu hú vang. Quân Tần thường dùng tù và sừng trâu để tập kết binh mã, ba hồi dài, một hồi ngắn, âm

thanh mạnh mẽ mà hùng hồn. Lưu Khám bỗng mở choàng mắt, nắm lấy Xích kỳ, vụt đứng dậy.



- Tín, mau dậy thôi!



Tựa hồ đã thành thói

quen. Trước đây mỗi lần đang lẩn trốn, mỗi lần gặp phải tình huống gì,

Lưu Khám luôn là người đầu tiên đánh thức Lưu Tín. Nhưng lúc này đây,

Lưu Khám gọi xong mới nhớ tới hiện tại hắn không phải đang ở vùng đất

hoang vu, Lưu Tín cũng không ngủ cùng phòng với hắn. Trong phủ Thượng

tướng quân cũng không thiếu phòng trống, nên Lưu Khám và Lưu Tín mỗi

người ở một phòng. Lưu Khám tỉnh lại, càng thêm nghi hoặc. Đêm hôm khuya khoắt thế này, sao lại thổi tập kết?



Hắn cầm Xích kỳ lao ra khỏi phòng, Lưu Khám chạy đến phòng Lưu Tín sát vách hô một tiếng:



- Lưu Tín, dậy mau, bên ngoài khả năng có việc!



Gọi xong, hắn không chờ Lưu Tín mà chạy thẳng ra hướng tiền viện.



Dọc đường đi, lại thấy thiết giáp quân trong phủ Thượng tướng quân đang cấp tốc tập kết. Lưu Khám liên tiếp kéo lại hai người, nhưng không hỏi ra

kết quả gì, lại càng thêm nghi hoặc. Lúc vừa qua cửa ngách thì thấy Mông Điềm cầm bảo kiếm trong tay, đi ra thư phòng.



Nhìn trang phục

của Mông Điềm, hẳn là còn chưa nghỉ ngơi. Người mặc nhuyễn giáp tê giác, bên ngoài khoác một chiếc đại bào màu đen, không đội mũ giáp, có vẻ vội vội vàng vàng. Lưu Khám ngẩn ra, lẽ nào lệnh tập kết vừa nãy không phải do Mông Điềm hạ lệnh thổi? nếu không phải Mông Điềm hạ lệnh, như vậy

lệnh tập kết từ đâu mà đến?



- Thượng tướng quân!



Vẻ mặt Mông Điềm ngưng trọng, trong vòng vây của thiết giáp vệ sĩ, vút đi nhanh xuỗng bậc thềm.



Gật đầu với Lưu Khám xem như là bắt chuyện. Mông Điềm lớn tiếng quát hỏi:



- Đã tìm hiểu rõ ràng, đến tột cùng là vì sao thổi lệnh, vì sao mãi không dứt?



- Thượng tướng quân, hình như hướng ngoài giáo trường thành môn truyền lại.


Nếu nói trong biên quân, ngoại trừ Mông Điềm và Phù Tô, người có thể nắm

trong tay binh mã cũng chỉ có Vương Ly thôi. Triệu Bình đang ở xa tận

Bắc Quảng Võ thành, năm nay mới tới huyện Phú Bình, chủ yếu là phòng ngự một đường ven sông và bến thuyền. Vương Ly xưa nay không phục Mông

Điềm, điều này không phải là Lưu Khám chưa từng nghe nói qua. Năm xưa,

trận chiến ở Hà Nam, Mông Điềm đột nhiên cải biến sách lược, khiến cho

Vương Ly vuột mất quyền nắm trọng binh, đành phải nhẫn nhịn. Bởi vì

chuyện này mà Vương Ly bất mãn đối với Mông Điềm có thể nói là đến cực

hạn. Nếu không có Phù Tô ở đó, chỉ sợ đã sớm trở mặt rồi.



Bên người Hồ Hợi tuy rằng không có người tài ba, nhưng lại có một Lý Tư.



Với sự từng trải của Lý Tư, với năng lực hiểu thấu trò đời, làm sao có thể

nhìn không ra mâu thuẫn giữa hai người Vương – Mông? Nếu y đã biết, sao

có thể không lợi dụng? chỉ tiếc Phù Tô song song với việc tín nhiệm Mông Điềm, đối với Vương Ly cũng không hề có bất cứ hoài nghi gì. Dù sao,

xuất thân của Vương Ly… Người như vậy, dù thế nào cũng không phản bội

lại Đại Tần. Y không phản bội lại Đại Tần, nhưng lại có thể phản bội Phù Tô.



Lưu Khám đã nghĩ thông suốt, nhưng đã muộn.



Chớp mắt, túc vệ bảo hộ Phù Tô đã đi tới. Trong ánh sáng mờ ảo, Lưu Khám thấy cả

người Phù Tô toàn là máu, được một gã túc vệ cõng, hôn mê bất tỉnh. Xa

xa có hai đạo nhân mã đang nhanh chóng tới gần. Một đạo đến từ cửa chính phủ Giám quân, một đạo khác cũng từ một cửa nhỏ lao tới. Hai đạo nhân

mã tới đây, Lưu Khám tính sơ ước chừng khoảng ba bốn trăm người.



Đi đầu là một nam tử, dáng đi mạnh mẽ, một tay cầm trường, một tay cầm thiết kiếm, như gió vọt tới.



- Quân hầu cẩn thận, người này võ nghệ cao cường, không phải là người bình thường!



Thanh âm của túc vệ còn chưa hạ xuống, nam tử đó đã nhào tới trước mặt Lưu

Khám. Trường ở trong tay uy run lên, bỗng nhiên nghiêng người bước lướt

tới, tay nắm đấm lại vươn cánh tay ra, hô một tiếng, đánh về phía Lưu

Khám, tốc độ này nhanh như chớp.



Người này vừa ra tay, Lưu Khám cảm thấy gã không giống với quân tốt bình thường.



Chiêu số khác biệt với chiêu số trong quân tướng… nhưng Lưu Khám lại rất quen thuộc, không kìm được bật hô lên:



- Xa sĩ Trung xa phủ?