Hình Đồ

Chương 346 : Thiên khốc (5)

Ngày đăng: 01:41 20/04/20


Mưa núi chưa tới, ngược lại lại làm một trận tuyết lớn bay lả tả vào giờ tý. Hoa tuyết bay như lông ngỗng, lả tả hạ xuống, đem một vùng đất trời tịch liêu bao trùm trong một màu trắng lạnh lùng trong trẻo.



Đây là trận tuyết đầu tiên của Bắc Cương, thậm chí vô cùng lớn.



Đám người Lưu Khám mấy ngày liền bôn ba, hầu như đã quên mất đã chuyển mùa. Trong bất tri bất giác, đã sang năm mới, gió lạnh gào thét xẹt qua bình nguyên, cuồn cuộn nổi lên bụi tuyết đầy trời. Mông lung, mơ hồ, thế

giới này trở nên không còn rõ ràng, tựa hồ tất cả đều trở nên không phải chân thực, phảng phất giống như hư ảo, cảm giác như sinh ra một loại

hàn ý khó hiểu từ sâu trong nội tâm, nhanh chóng lan tràn toàn thân.



Lưu Khám vô thức nắm thật chặt đại bào.



Đi qua đường nhỏ khe núi phía trước, lại đi mất một canh giờ, có thể thấy Dương Thảo câu rồi.



- Đồ Đồ, bảo mọi người nhanh thêm một chút, cấp tốc đi qua đường nhỏ ở khe núi kia.



- Dạ!



Tựa hồ nhớ lại những năm tháng sảng khoái ở Phú Bình. Một đám người Tần

không sợ trời không sợ đất, cùng người Hung Nô huyết chiến không ngừng.

Mà thủ lĩnh của bọn họ, cũng chính là cũng chính là Bắc Quảng Võquân

ngày hôm nay.



Đúng lúc này, một tên quân tốt phụ trách dò đường phía trước chạy như bay đến.



- Quân hầu, phía trước không nên đi.



- Xảy ra chuyện gì?



- Cách phía nam mười dặm có một đội binh mã đang tới đây. Hiện tại chúng

ta đi ra, khẳng định sẽ chạm mặt những người đó, khó tránh khỏi một trận đánh nhau.



Là thám báo của quân Tần sao? Mấy ngày nay thật ra

không hiếm những đội ngũ như vậy. Nhiều thì mấy chục người, ít thì mười

mấy người. Vừa nhìn đã biết là đội ngũ thám báo. Nhưng dưới khí trời ác

liệt như vậy, thám báo còn phải đi ra ngoài tuần tra sao? Lưu Khám không khỏi nhíu mày, lâm vào trầm tư.



- Tất cả mọi người giấu kỹ hành tung, chờ đối phương đi qua, chúng ta lại đi tiếp.



Mọi người lập tức xuống ngựa, nhẹ nhàng không phát ra tiếng động nào. Cũng

may vị trí hiện tại của bọn họ là ở một khe núi nhỏ trong rừng rậm. Nhìn từ bên ngoài cánh rừng vào, căn bản là không cách nào nhìn thấy rõ

ràng. Hơn nữa, sắc trời hắc ám, bụi tuyết bay khắp trời, chỉ có thể nhìn được rất gần, Thế nhưng nếu nhìn từ trong rừng ra bên ngoài, có thể

thấy đại khái vài thứ. Lưu Khám đứng dưới một gốc cây đại thụ, quan sát

phía ngoài rừng.



Đại khái thời gian khoảng hai trăm nhịp thở,

trên đường nhỏ phía khe núi, một đạo nhân mã chầm chậm đi tới. Nhìn số

người, ước chừng trên dưới một chúc, chính là khoảng năm mươi người. Hơn mười người cưỡi ngựa, dẫn đầu là một tiểu tướng, khoảng chừng hai mươi

hai mốt tuổi, môi hồng răng trắng, rất có phong tư. Bốn mươi quân tốt,

áp tải ba chiếc xe chở tù. Trong xe có người nhưng không thấy rõ dáng

dấp. Thì ra, đây không phải là nhân mã thám báo má là một đội hộ binh áp giải tù đồ. Chỉ là tuyết lớn như vậy vẫn phải đi cũng có chút không tầm thường. Tuy rằng nhân số binh mã không nhiều lắm, nhưng mơ hồ có thể
Mà Mông Tật một tay cầm trường, một tay cầm thiết kiếm đi lại trong tuyết, thỉnh thoảng dùng thiết kiếm chém vào mấy cái tử thi, nhìn như kiểm tra xem còn người nào chưa chết hay không, nhưng trên thực tế, chỉ là dùng

một phương thức khác để phát tiết bi phẫn trong lòng, cùng với quyết tâm báo thù.



Lý Thành run giọng nói:



- Quân hầu, Đại công tử …



Lưu Khám kể sơ qua những chuyện đã xảy ra ở Cửu Nguyên một lượt, cuối cùng nhẹ giọng nói:



- Đại công tử bị Vương Ly đả thương, hiện nay rất nguy hiểm.



Ta chuẩn bị quay lại Dương Thảo câu để tìm một lang trung, nhưng không nghĩ lại gặp các ngươi.



Lưu Khám không hỏi quá trình bị bắt của huynh đệ Mông gia, kỳ thực quá

trình này không cần hỏi Lưu Khám cũng có thể đoán được đại khái.



- Dương Thảo câu?



Mông Khắc nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:



- Chỗ đó ta đã từng đi ngang qua, đích thực là cũng có vài nhà, nhưng ta

không nhớ rõ có lang trung gì cả. Ta nhớ kỹ khi đó ta cùng đại ca ngủ

lại ở đó một đêm, dân bản xứ nói muốn tìm lang trung phải đi hơn mười

dặm nữa.



- A?



Lưu Khám không khỏi hít sâu một hơi.



Không có lang trung…



Lý Thành nói:



- Ta cũng đã đi qua Dương Thảo câu, thực sự là không có lang trung nào.

Nếu muốn tìm lang trung, sợ là phải đến tận thôn Tiểu Hoài bên kia.



Nhưng nơi đó có một binh doanh, đóng quân khoảng chừng hai khúc nhân mã, muốn tới thôn Tiểu Hoài cướp người, chỉ sợ là không thể thực hiện được.



Từ nơi này đi về hướng tây, bình thường đi mất hay ngày đường, có một chỗ

là trấn Ô Hà. Ta nhớ mang máng, nơi này hình như có một lang trung, y

thuật còn rất cao minh. Có người nói là tù nô từ quận Tể Bắc bị chuyển

tới đấy… Phía nam trấn Ô Hà chính là Đại Thanh sơn, đi theo hướng tây

một ngày có thể thấy được Hoàng Hà, hơn nữa phụ cận cũng không có binh

doanh. Nếu chúng ta nhanh một chút, nói không chừng có thể đến được Ô

Hà. Dù sao cũng là người thường theo Phù Tô đi tuần sát Bắc Cương, đối

với Bắc Cương quen thuộc hơn huynh đệ Mông gia rất nhiều. Lưu Khám suy

nghĩ một chút, tựa hồ chủ ý của Lý Thành càng thỏa đáng hơn, lập tức gật đầu đồng ý.