Hình Đồ
Chương 347 : Thiên khốc (6)
Ngày đăng: 01:41 20/04/20
Lần tập kích này đã chết mất hai gã Lâu Phiền kỵ quân nhưng cũng may cứu được ba người Mông Tật, Mông Khắc và Lý Thành, coi như là có chút thu
hoạch. Đám người Lưu Khám đào qua loa hai cái huyệt, đem thi thể của hai Lâu Phiền kỵ quân mai táng. Còn Đồ Đồ thu nạp được mấy con chiến mã,
mọi người đều lên ngựa giơ roi phóng đi. Tuyết càng lúc càng lớn, rất
nhanh đem cái đống nhỏ hỗn độn trên đường kia che giấu đi…
Đối với sự xuất hiện của huynh đệ Mông gia và Lý Thành, vui nhất chính là Doanh Quả.
Cáp Vô Lương là một duệ sĩ, Lưu Tín lại ngây ngốc, rất khó chia sẻ ưu sầu
với Doanh Quả. Mà huynh đệ Mông gia và Lý Thành lại không giống như thế.
Nói một cách tương đối, sự tín nhiệm của Doanh Quả đối với huynh đệ Mông gia và Lý Thành vượt xa sự tín nhiệm đối với Lưu Khám.
Dù Lưu Khám che chở nàng một đường vất vả, nhưng trong lòng Doanh Quả, huynh đệ Mông gia là thân nhất.
Nguyên nhân rất đơn giản, xuất thân của huynh đệ Mông gia, càng dễ được Doanh
Quả chấp nhận. Ở điểm này, Lưu Khám sinh sống tại Tứ Hồng tuyệt đối
không thể so sánh được. Vì vậy, trong đoàn người ngựa này lại có chút
biến hóa. Lý Thành đánh xe, Mông Tật, Mông Khắc hộ vệ, mà Đồ Đồ lại lĩnh việc túc vệ mở đường. Lưu Tín theo Lưu Khám, suất lĩnh sáu gã Lâu Phiền kỵ quân đi phía sau cùng.
Có lẽ là có ý thức, có lẽ là vô thức.
Doanh Quả từ từ lạnh nhạt dần với Lưu Khám. Không hề giống như lúc đầu Lưu Khám nói gì nghe đấy, như thiên lôi sai đâu đánh đó.
Lý Thành là người đầu tiên phát hiện ra sự thay đổi này, thế nhưng cũng không có cách nào mở miệng khuyên bảo.
Bởi vì ngay chính Doanh Quả cũng không phát hiện ra sự không ổn này, chỉ là theo tâm tính của tiểu nữ hài phân biệt thân sơ đi.
Mông Khắc cũng cảm thấy được, từng khuyên bảo Doanh Quả một lần, nhưng hiệu quả cũng không rõ rệt.
Về phần Lưu Khám, không phải là không cảm thấy được, chỉ là không có lòng
tính toán việc này với một cô gái nhỏ mà thôi. Hiện tại hắn mong muốn
nhất chính là đưa Phù Tô an toàn đến chỗ Triệu Bình, làm như vậy, coi
như là có thể cấp cho Mông Điềm một cái công đạo đi.
Tuyết lớn ở Bắc Cương, nói đến là đến, hơn nữa còn liên tiếp không ngừng.
Từ ngày đầu tiên tuyết rơi, liên tiếp hai ngày, rơi bốn năm trận tuyết,
làm cho đường vốn gồ ghề trở nên càng thêm khó đi. Tuyết đọng non nửa
bánh xe, hơn nữa thỉnh thoảng lại bị trượt bánh, từ lúc đó, tốc độ bị
chậm lại.
Đến ngày thứ ba, mọi người đã mệt nhọc vô cùng, rốt cục không kiên trì nổi nữa.
Phù Tô vẫn liên tục sốt cao, giữa vùng hoang vu, muốn tìm một chút thực vật để giảm nhiệt đều trở nên vô cùng khó khăn. Nhìn thấy tình hình của Phù Tô càng ngày càng không ổn, Lưu Khám cũng rất lo lắng. Sau khi sắp xếp
tạm một chỗ tránh gió, Lưu Khám cho người mang Phù Tô từ trên xe vào một sơn động, đốt lửa, sau đó gỡ băng vải ra, sắc mặt biến đổi. Miệng vết
thương đã thấy đến tận xương, xuất hiện hiện tượng hư thối.
Trời
càng ngày càng lạnh, thời tiết cũng ngày càng ác liệt. Nếu như không thể mau chóng xử lý, cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ sẽ nguy đến tính mệnh.
- Trước tiên phải xử lý hết chỗ thịt thối này!
Lưu Khám nói với Lý Thành:
- Cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ không tới được Ô Hà trấn, Đại công tử sẽ không được rồi.
- Quân hầu, nhanh cứu hoàng huynh ta…
Doanh Quả đã hoàn toàn rối loạn, khóc rống lên nói:
- Vừa nãy hoàng huynh ta tỉnh lại, vừa nghe được người nọ nói tin tức
Đặng Khẩu bị phá, Bình hầu mất tích, liền phun ra một ngụm máu, thoáng
cái liền hôn mê… ngay cả hô hấp đều hình như không có, Quân hầu, ngươi
nhanh nghĩ cách đi!
Lưu Khám ngồi xuống bên cạnh, lấy tay bắt mạch của Phù Tô.
Rốt cuộc vẫn như cũ không hề nhảy lên…
- Để ta tới xem, ta là lang trung!
Lão nhân lúc trước xin đồ ăn của Lưu Khám tiến lên, thấy vết thương của Phù Tô, đầu tiên là ngẩn ra, chợt khôi phục lại bình tĩnh, vươn tay tới bắt mạch cho Phù Tô. Kỳ thực ông cũng nhìn ra lai lịch của đám người Lưu
Khám sợ là không phải những người bình thường.
Chỉ là lúc Doanh Quả nói, mang theo khẩu âm của tiếng địa phương, cho nên nghe không rõ ràng lắm.
Lưu Khám không đợi ông chẩn đoán bệnh mà đứng lên, chậm rãi đi hướng ra
ngoài động, thậm chí ngay cả Lý Thành, Đồ Đồ gọi tên hắn, hắn cũng không nghe thấy. Cả người hắn như mất hồn lạc phách, lảo đảo đi ra khỏi sơn
động, gió lạnh thấu xương, tuyết bay lả tả.
Lưu Khám chỉ thấy trong ngực giống như có một ngọn lửa bùng cháy, mở miệng muốn gào to, nhưng lại bị gió lạnh đẩy ngược trở về.
Mười năm, hắn dùng mười năm thời gian, rốt cục hiểu rõ nên làm cái gì.
Oai hùng lão tần, cùng chung quốc nạn!
Đây là một loại tinh thần. Hắn không hy vọng loại tinh thần này biến mất,
càng mong muốn loại tinh thần này có thể kéo dài vĩnh viễn, không héo
tàn. Thế nhưng, khi hắn quyết ý bảo hộ loại tinh thần này, lại phát hiện tất cả những nỗ lực của mình, đến cuối cùng giống như một hồi hoa trong gương.
Lão Tần không mất, Lão Tần không mất…
Trong đầu,
âm thanh đó cứ quanh quẩn gào thét. Lưu Khám bỗng nhiên há miệng, đón
cái lạnh thấu xương của gió, từ trong phế phủ chất chứa xuất ra một
tiếng gọi như kim thạch:
- Phong, phong, phong…
Khi Lão Tần nhân kết trận, đều lấy cái mõ Tần gõ lên những tiếng mạnh mẽ.
Dần dần, chỉ cần nói Tần Phong, trong chữ Phong này, đều ẩn chứa ngạo khí kiêu ngạo của Lão Tần nhân.
Năm trăm năm trước, lúc Doanh Phi Tử mang theo Lão Tần nhân từ Tây Thùy đi
tới, cũng chỉ dùng một tiếng hô hoán, tạo nên một Đại Tần hiện nay sao?
Phù Tô đã chết, thế nhưng Lão Tần sẽ không chết. Chỉ cần cái oai hùng
của nước Tần, tinh thần cùng chung quốc nạn không chết, Lão Tần liền
vĩnh viễn không mất!
Lưu Khám ngửa mặt lên trời, huýt sáo dài, hòa cùng gió tuyết, kích động trời cao…