Hình Đồ

Chương 354 : Tương hành (1)

Ngày đăng: 01:41 20/04/20


Lưu Khám đã đoán được thân phận của Cái Nhiếp từ lâu, vì vậy khi Cái Nhiếp thông báo tên họ, hắn cũng không chút nào kinh ngạc.



- Ta là Lưu Khám!



Nói xong, hắn quay đầu đưa Xích kỳ cho Lưu Tín:



- Ngươi nói ta ỷ vào binh khí lợi hại mới có thể thắng ngươi, hiện tại ta không cần binh khí, tay không đấu với ngươi. Nếu ngươi thua, nhất định

phải đáp ứng làm giúp ta ba việc. Cái Nhiếp, không biết ngươi có gan tỉ

thí cùng ta hay không?



Lúc Lưu Khám nghe thấy Cái Nhiếp đang ở

đây, trong đầu loáng thoáng đã có một kế hoạch. Nếu muốn thực thi kế

hoạch này, cần rất nhiều điều kiện, mà điều kiện quan trọng nhất trong

đó, chính là cần Cái Nhiếp xuất thủ tương trợ.



Cái Nhiếp không khỏi nở nụ cười:



- Hậu sinh thật cuồng vọng, vừa nãy ngươi chính là chiếm thượng phong nhờ binh khí, liền tự cho là có thể thắng được ta sao? Mỗ gia học kiếm từ

năm sáu tuổi, năm mươi năm qua gửi gắm tình cảm vào kiếm… Thế nhân đều

biết kiếm thuật của ta cao tuyệt, lại không biết quyền cước của ta chưa

chắc đã yếu hơn kiếm thuật. Hậu sinh, ngươi muốn so quyền cước với ta,

vạn nhất có sơ xuất, ta cũng không dễ ăn nói với Ô Thị quân rồi!



Kiếm thuật của Cái Nhiếp vô song, đây là chuyện trên đời đều biết. Nhưng sở

trường về quyền cước thì lần đầu nghe được…. đám người Mông Tật, Mông

Khắc không khỏi nhíu mày, mơ hồ vì Lưu Khám mà dậy lo lắng. Bọn họ sợ,

nếu Lưu Khám xảy ra chuyện, phiền phức sẽ rất lớn. Mặc kệ tiểu công chúa Doanh Quả suy nghĩ thế nào, bốn người Mông Tật, Mông Khắc, Lý Thành, Đồ Đồ đều là bộ hạ năm xưa theo Lưu Khám tham dự huyết chiến tại Phú Bình. Ở sâu trong nội tâm, Lưu Khám trước sau vẫn là thượng quan của bọn họ.

Huống chi, Lưu Khám được Thủy Hoàng Đế thân phong Bắc Quảng Võ quân, chỉ luận về phong tước, cũng đủ để bốn người Mông Tật cúi đầu. Nhưng trong

lòng Doanh Quả, xuất thân xếp hạng thứ nhất.



Đã thắng rồi, vì sao lại muốn cạnh tranh? Lý Thành không rõ ràng ý nghĩ trong lòng Lưu Khám, nhịn không được tiến một bước:



- Quân hầu…



Lưu Khám đánh tay, ý bảo Lý Thành câm miệng. Hắn nhìn Cái Nhiếp không

chuyển mắt, duỗi thân một chút, chỉ nghe xương cốt toàn thân trong nháy

mắt kêu răng rắc, liên tục rung động.



- Có lẽ kiếm thuật và quyền cước của ngài vô song như nhau. Cũng không biết ngài đã từng nghe qua một câu cách ngôn chưa?



- Nói cái gì?



- Quyền sợ tuổi trẻ!



Cái Nhiếp nghe vậy, không khỏi mơ hồ. Những lời này của Lưu Khám thật là

ông chưa từng nghe nói. Đây là kinh nghiệm hậu thế tổng kết ra, lúc giao tranh Tần Hán, võ thuật chính là thuần túy đánh nhau kịch liệt, cũng

chưa hình thành một hệ thống hoàn thiện. Chỉ có thể nói, võ thuật lúc

này, còn ở giai đoạn trưởng thành.



Toàn văn lời nói của Lưu Khám

chính là: Quyền sợ tuổi trẻ, côn sợ lão lang. Trong truyền thống đả đấu, quyền thuật coi trọng ba cần chính là nhanh, độc, chuẩn. Yêu cầu thể


- Nhưng ta thua khâm phục khẩu phục, ngươi nói đi, là ba chuyện, chỉ cần ta có thể làm được, tuyệt không chối từ.



Lưu Khám cười:



- Nhiếp tiên sinh, chúng ta vào phòng nói!



Hắn không lo lắng Cái Nhiếp sẽ lật lọng, ở thời đại này, chữ tín so với

sinh mệnh còn quan trọng hơn. Chuyện bội bạc tuy cũng xảy ra, nhưng với

Cái Nhiếp, đây là chuyện không thể. Đây là thời đại được tượng trưng bởi chữ Tín, chí ít tại phố phường chính là như vậy.



Doanh Quả còn chưa hiểu rõ đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, mở một đôi mắt to ngập nước, mờ mịt bối rối.



- Tiểu công chúa, không có việc gì rồi!



Mông Khắc nhẹ giọng nói:



- Không cần lo lắng, chỉ là Quân hầu luận võ với người ta mà thôi. Ngài đừng để ý, yên tâm nghỉ ngơi đi!



- Ơ?



Doanh Quả đột nhiên cả kinh kêu lên:



- Đây không phải là Nhiếp thúc thúc sao?



Nàng vừa kêu lên, đang chuẩn bị tiến lên thì Cái Nhiếp cũng nghe thấy, cũng

quay đầu nhìn lại, đầu tiên ngây ra một lúc, sau đó chỉ vào Doanh Quả,

một lát nói không nên lời.



Doanh Quả quen Cái Nhiếp.



Nhớ

năm xưa Cái Nhiếp bị bắt tới Hàm Dương, Thủy Hoàng Đế từng muốn thuần

phục người này, muốn ông nhậm chức Bát đại lang trung. Cho nên ngay từ

đầu, đối với Cái Nhiếp có chút lễ ngộ. Lúc đó, Doanh Quả còn rất nhỏ,

khi nghe đến chuyện của Cái Nhiếp vô cùng tò mò.



Vì vậy nàng len lén chạy tới nhìn Cái Nhiếp, còn theo Cái Nhiếp học kiếm thuật hai ngày.



Về sau, Cái Nhiếp bị chuyển tới Ly sơn, Doanh Quả rất thương tâm , vài lần muốn đến Ly sơn thăm, nhưng đều bị Doanh Chính ngăn cản.



Thoáng cái đã mười năm, Doanh Quả cũng lớn lên.



Lúc này Cái Nhiếp mới nhìn thấy trên người nàng mơ hồ thấy hình ảnh nha đầu năm xưa đầu buộc kim hoàn, chân trần, cầm bảo kiếm chạy toán loạn. Mặc

kệ ông căm hận Thủy Hoàng Đế căm thù, cũng không quan tâm đến việc ông

có hậnLão Tần Nhân hay không, thế nhưng ông lại rất tốt đối với Doanh

Quả.



- Quả Quả?