Hình Đồ

Chương 353 : Hùng và Ngư (2)

Ngày đăng: 01:41 20/04/20


Hai mươi hiệp thì không thành vấn đề đi!



Ô Thị Khỏa lúc này cũng nhận ra Ly Khâu, cuống quít chà xát tay:



- Quân hầu, xin thủ hạ lưu tình. Đây là đồ đệ của lão hữu ta… tiểu hài tử không hiểu chuyện, có thể là nhất thời hiếu kỳ. Y cũng không có ác ý

gì, xin thủ hạ lưu tình, chớ làm bị thương tính mệnh y.



Đại hán cười nói:



- Không cần lo lắng. Mặc dù Tín chiếm thượng phong, nhưng trong trăm

chiêu, sợ là không làm gì được người này. Ta thấy người này kiếm thuật

không kém đâu. Lại có thể cùng Tín đấu được như này cũng thật là giỏi.

Được rồi, lão hữu kia của ngươi là ai? Thật là một người không đơn giản!



- Điều này…



- Nếu Quân hầu khó nói thì không cần phải nói, ta cũng chỉ tùy ý hỏi thôi.



Ô Thị Khỏa cười khổ lắc đầu:



- Không dối gạt Quân hầu. Lão hữu kia của ta chính là đệ nhất kiếm khách

người Du Thứ nước Ngụy năm xưa, Cái Nhiếp. Y bị liên lụy về việc của

Kinh Kha, cho nên bị Tiên hoàng đế bắt giam ở Ly Sơn. Khi Tiên đế hạ

táng, tù đồ Ly Sơn từng xảy ra bạo loạn. Lão hữu này của ta thừa dịp đó

thoát ra khỏi Ly Sơn. Nghìn dặm xa xôi tới đây nương tựa vào ta…Hài tử

này tên là Ly Khâu, cũng là tù nô Ly Sơn, là đệ tử của lão hữu ta… A,

mong Quân hầu tha thứ tiểu tử này gan lớn khinh cuồng.



Lúc Ô Thị Khỏa nói chuyện, đại bổng suýt nữa đánh trúng Ly Khâu.



Đại hán nghe vậy ngẩn ra. Cái Nhiếp? Tên này sao nghe tựa hồ rất quen thuộc!



- Cái Nhiếp, chính là Thanh ngư Cái Nhiếp đúng không?



Người bên cạnh kinh hô một tiếng:



- Chẳng trách thân thủ tiểu tử này không kém. Thì ra là đệ tử của Thanh ngư Cái Nhiếp. Danh sư cao đồ, quả nhiên là bất phàm.
phạt thuần thục, trong lúc đó vô cùng uy mãnh, mặc dù tập Thái cực quyền cùng Lưu Khám, nhưng trước sau cũng không thể lĩnh hội được phương pháp như mây bay nước chảy, lưu loát sinh động trong Thái cực quyền.



Cho nên, cùng là Tam cung bộ, Đan điếu mã nhưng khi Lưu Khám sử dụng, lại

có vài phần thâm ảo hơn. Có câu “Người trong nghề vừa ra tay, liền biết

có hay không”. Người vừa tới sắc mặt thay đổi, nhất thời lộ ra vẻ ngưng

trọng. Thiết kiếm phảng phất như treo một khối thiên quân cự thạch, chậm rã đâm ra, nhưng trên thực tế, lợi kiếm kia nhanh đến thần kỳ.



Mà Xích kỳ của Lưu Khám, trước phát, tới sau. Nhìn như rất mạnh, kỳ thực lại chậm chạp…



Hai loại thị giác khác biệt tổ hợp cùng một chỗ, làm cho tất cả mọi người

đều cảm thấy bứt rứt, tiếp theo, chỉ nghe thấy “đang” một tiếng. Người

vừa tới liên tục lui về phía sau, Lưu Khám cũng không ngừng chân được.



Kéo theo Xích kỳ, tay Lưu Khám giấu ở sau thân, nhè nhẹ run… Mà thiết kiếm

trong tay người vừa đến cũng bị chém làm hai đoạn, sắc mặt tái xanh.



- Nếu Thanh Ngư kiếm ở trong tay ta, thắng bại vẫn còn chưa biết đâu!



Ngụ ý, nói Lưu Khám chiếm lợi của binh khí cho nên mới có thể thủ thắng. Ông nói xong câu đó, bỗng nhiên ưỡn ngực:



- Ta là Cái Nhiếp, hậu sinh có dám báo tên họ không?



Chú thích:



- Ô Thị Khỏa, tên là Khỏa, là tộc nhân Ô thị những năm cuối của nước Tần. Uớc chừng sống tại những năm cuối Chiến quốc và thời kỳ Tần Thủy Hoàng

thống trị. Chính là nhân vật đầu tiên được viết trong “Chính sử” của Cam Túc Bình Lương.



Theo “Sử ký Tần Thủy Hoàng bản kỷ” ghi chép. Ô

Thị Khỏa làm chăn nuôi gia súc, nuôi một số lượng lớn bò dê. Y đem bò

dên đổi thành dị bảo quý hiếm, dâng cho Nhung vương, Nhung vương ban cho gấp nhiều lần bò dê, kết quả bò dê của y nhiều tới mức “dùng cốc(lúa

gạo) để đếm bò dê”, trở thành phú thương nổi danh toàn quốc. Sau khi

Thủy Hoàng Đế nghe thấy, liên phong cho y làm Quân Hầu, có thể cùng

triều thần triều kiến hoàng đế.



Ở trong Tầm Tần ký, Ô ứng với Nguyên Chi Phụ, hẳn chính là lấy nguyên mẫu từ Ô Thị Khỏa.