Hình Đồ
Chương 362 : Thiên thu nhị tráng sĩ, huyên hách Đại Lương thành (7)
Ngày đăng: 01:42 20/04/20
Huyện Trần (nay là Hà Nam, Hoài Dương) nằm dưới sự quản lý của Trần
quận. Đây là một tòa thành thị cực kỳ cổ xưa, tọa lạc bên bờ Hồng Câu.
Thời kỳ thượng cổ, ở đây tên là Uyển Khâu, có người nói đây là đô thành
của Thái Hạo Phục Hy. Phục Hy ở đây định đô, xây dựng Thiên tiên bát
quái và Long Đồ đằng. Hậu Viêm đế Thần Nông thị đã ở đây thành lập đô
thành, sửa Uyển Khâu thành Trần. Chuyện xưa có Thường bách thảo, Nghệ
ngũ cốc. Võvương của Đại Chu, từng phong Thuấn, sau trở về Trần, kiến
lập nước Trần.
Lại có thuyết nói, lão tử thủy tổ của đạo giáo
sinh ở nước Trần, làm cho nơi đây trở thành nguồn gốc của văn hóa đạo
giáo của hậu thế. Tổ tiên của quan văn thiên hạ, Khổng Tử trải qua bao
thời đại đế vương từng ba lần đến Trần, vì hình thành, đặt cơ sở cho học thuyết Nho gia của ông. Nói chung, một huyện Trần nho nhỏ, có thể nói
là một trong những nơi bắt nguồn của văn minh Trung Hoa.
Một ngày tháng ba Nguyên Niên Tần Nhị thế, ánh nắng tươi sáng chiếu khắp mọi
nơi. Ở ngoại ô huyện Trần có một tòa trạch viện chiếm trăm khoảng đất.
Chủ nhân của trang trạch này tên là Võ Thần, là một đại hào cực nổi danh tại huyện Trần.
Võ trạch
Sáng sớm, có hai người bên ngoài Võ trạch, người dẫn đầu là một tráng niên tuổi có vẻ lớn. Hai người
dừng bước ở trước cửa Võ trạch, nam tử trẻ tuổi tiến lên gõ cửa, chỉ
trong chốc lát, cửa lớn mở ra một khe, một tên gia đinh nhô đầu ra, cảnh giác nhìn hai người nói:
- Các ngươi là ai, có chuyện gì?
- Xin thông bẩm thay, nói Lý giám môn Trần Dư cầu kiến Võ lão gia.
Lý giám môn, nói dễ nghe một chút là quan viên quản lý đường xá hàng rào.
Nói khó nghe một chút chính là người quét đường xá. Gia đinh này nhíu
mày nói một tiếng:
- Xin lỗi, lão gia đang bệnh nhẹ, không tiếp khách. Hai vị, mời trở về đi.
Nói xong, y đóng cửa lại.
- Gian thương chết tiệt!
Trần Dư giậm chân oán hận nói:
- Đã biết bọn người kia không đáng tin cậy rồi. Trước đó thì nói rất hay, nháy mắt thì một người cũng không gặp được.
- Lúc gia tỷ trở về, vẫn rầu rĩ không vui, nhớ đến ngươi. Không ít tài
tuấn thân hào hương thân bản địa đều vừa ý gia tỷ, thế nhưng đều bị cự
tuyệt. Kỳ thực trong lòng ta hiểu rõ, gia tỷ vẫn thích ngươi. Hiện nay
là trời se duyên, dứt khoát cưới tỷ tỷ của ta đi. Bằng không tỷ ấy sống
không vui vẻ, ta ở cạnh nhìn vậy, trong lòng cũng khó chịu.
Lưu
Bang là một tên háo sắc! Lúc ở Huyện Bái, sau khi cưới vợ vẫn còn trêu
hoa ghẹo nguyệt. Nhưng sau này bị Lưu Khám trừng trị thì tính tình cũng
thu lại một chút. Nhưng bản tính vốn từ xương cốt, cũng vĩnh viễn không
thay đổi được.
Hiện nay y rơi vào khó khăn, không những có chỗ an thân lại còn có thể được mỹ nhân, cớ sao mà không làm?
Tuổi Võ Cơ có thể lớn một chút, nhưng mấy năm sống sung sướng, an nhàn, bảo
dưỡng rất tốt, làn da trắng nõn làm cho Lưu Bang thèm nhỏ dãi. Yêu cầu
Võ Thần đưa ra, Lưu Bang sao có thể không đáp ứng? Nhưng y vẫn nhăn nhó
một chút, biểu hiện rất lo lắng, ỡm ờ mới đồng ý. Sau đó, Võ Thần tạo ra một thân phận cho Lưu Bang, y làm đại ca ở Huyện Bái, dứt khoát đổi tên thành Lưu Bang.
Thoáng cái đã hai năm, Lưu Bang cũng đứng vững
tại huyện Trần. Y trời sinh tính tình hào sảng, trước đây không có tiền, hôm nay cưới được một phú bà về nhà, tất nhiên là càng thay đổi nhiều
hơn. Võ Cơ cũng thực sự là yêu thương Lưu Bang, y đòi cái gì, cho y cái
đó… Nói chung, khí phái của Lưu Bang hôm nay, so với năm xưa tại Huyện
Bái thì mạnh hơn rất nhiều.
Hai người hàn huyên vài câu, Trương Nhĩ hình như cố ý vô ý nói một câu:
- Hôm nay ta vốn muốn bái phỏng Võ lão gia, không nghĩ tới y lại đang bị bệnh rồi!
- Bị bệnh?
Lưu Bang ngẩn ra, chợt cười to nói:
- Trương công lại nghe cái tên gia hỏa kia nói, sáng sớm lúc ta đi ra
ngoài, y vẫn còn ở đây luyện kiếm đó. Hắc hắc, tâm ý của Trương công, ta ít nhiều cũng biết một chút. Không bằng như vậy, Trương công cùng ta
trở về, nếu Võ Thần lại ra sức khước từ, ta liền mang theo tỷ tỷ y rời
khỏi huyện Trần. Tiểu tử này tính tình càng lúc càng lớn rồi, sao ngay
cả Trương công đều dám cự tuyệt ở ngoài cửa, thực là vô lễ.
Trương Nhĩ nghe lời nói này, trong lòng thoải mái, trong mắt hiện lên một tia khoái ý tán thưởng.