Hình Đồ
Chương 363 : Thiên thu nhị tráng sĩ, huyên hách Đại Lương thành (8)
Ngày đăng: 01:42 20/04/20
Gặp nạn, phượng hoàng không bằng gà.
Ở thời buổi nhiều người dệt
hoa trên gấm này, người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi này rất
ít. Nhớ năm xưa, Trương Nhĩ ông cũng là đại hào một phương, mà hiện nay
lại mai danh ẩn tích trốn ở huyện Trần làm một Tiểu lại, tư vị này trong lòng khẳng định rất khó chịu. Một lời nói này của Lưu Bang, làm cho ông cảm thấy thống khoái.
Trước đây sao ông lại không phát hiện, môn hạ của mình vẫn còn có nhân vật xuất chúng bậc này. Trương Nhĩ nghĩ tới đây, không khỏi có chút cảm thán.
Lưu Bang cũng không quan tâm đến ông nghĩ cái gì, lôi kéo tay Trương Nhĩ đi về hướng nhà Võ Thần.
- Trương công, nghe nói thế của phản tặc hiện nay rất mãnh?
Trương Nhĩ nhìn thoáng qua Lưu Bang, nhẹ nhàng gật đầu:
- Nhưng tình huống cũng không phải như tưởng tượng… Trần Thiệp hiện nay
đã công hãm huyện Tiếu, tiếp theo sẽ đi bước nào, rất quan trọng. Nếu đi sai một bước, những gì các ngươi có trước đây đều biến thành hư ảo. Lưu Quý, nhà ngươi ở tại Huyện Bái đúng không?
- Đúng vậy!
- Nhưng không biết, ở Huyện Bái có người tri giao nào không?
Lưu Bang không chút do dự trả lời:
- Xác thực là có một hai người sinh tử chi giao.
- Vậy ở đó danh vọng như thế nào?
- Một trong số đó là Huyện úy Huyện Bái, thân thiết đã hơn mười năm; còn
có một người huynh đệ, đang làm đương soa ở Huyện nha. Trừ hai người này ra, Huyện thừa Huyện Bái Tiêu Hà, xưa nay với ta như thiên lôi sai đâu
đánh đó, về phần hương thân phụ lão lại càng quen thuộc.
Dù gì đương sự cũng không ở đây, Lưu Quý lại khoác lác.
Ánh mắt Trương Nhĩ sáng lên, quay đầu nhìn thoáng qua Trần Dư. Sau đó trầm tư một lát, đột nhiên lại hỏi:
- Lưu Quý, ngươi nguyên quán là ở Huyện Bái sao?
- Đúng vậy!
Lưu Bang nghi hoặc nhìn Trương Nhĩ, không khỏi cảm thấy kỳ quái trong lòng, cái lão này vì sao đột nhiên hỏi ta như vậy?
chung, họ Lưu phía bắc Hà Thủy, cùng với hai bờ Hà Thủy, đều quy về một
chi ở Bắc Lưu. Một chi của Lưu Quý ngươi tính là một chi ở Nam Lưu, xuất từ vương tộc nước Sở. Cho nên hai chi không liên quan đến nhau, mà
Huyện Bái ngoại trừ ngươi, nếu không còn gia tộc Lưu thị nào khác, vậy
hẳn chính là ngươi rồi.
Theo đạo lý mà nói, một phen giảng giải
của Trương Nhĩ, Lưu Quý nghe xong hẳn là phải thật cao hứng.Cũng không
biết vì sao, y không thể vui sướng nổi.
Dựa vào cái gì Lưu của
Lưu gia tử lại có thể đè ép được Lưu của Lưu Quý ta? Tất cả mọi người họ Lưu, dựa vào cái gì hắn chính là thời kỳ thượng cổ, mà ta lại là họ Mị
nước Sở? Còn con mẹ nó hơn là họ này biến thành họ kia?
Lưu Quý nghĩ trong lòng rất khó chịu, nhưng trên mặt vẫn mang theo vẻ vui mừng kinh ngạc như cũ.
- Không ngờ ta cũng là xuất từ vương tộc?
Vừa nói chuyện, Lưu Bang dẫn Trương Nhĩ đi tới trước cửa nhà Võ Thần, gõ cửa. Tên sai vặt mở cửa, vừa thấy y, lập tức nịnh nọt:
- Thì ra là Lưu lão gia đã trở về… A!
Gã thấy đi theo phía sau Lưu Bang là Trương Nhĩ và Trần Dư, không khỏi âm thầm kêu khổ.
Lưu Bang nói:
- Trương công là sư phụ của ta, các ngươi sau này phải cung kính một
chút. Lão sư, mời đi trước đến phòng khách chờ một chút, ta đi tìm Võ
Thần, mời y tới gặp ngươi.
Trương Nhĩ, Trần Dư cười gật đầu đáp
ứng, theo tên sai vặt đi vào phòng khách. Trong phòng khách, Trần Dư
thấy người hầu đều đi ra hết rồi, lúc này mới hạ giọng hỏi:
- Lão sư, Lưu Quý kia là hạng người du côn, thầy cần gì phải cung kính đối với y như vậy?
Trương Nhĩ cười:
- Trần Dư, ngươi ta sa sút như vậy, không thể khinh thị người khác. Lưu
Quý này có đại khí, ngày nào đó nhất định có sự nghiệp thành tựu. Hiện
nay Trần Thiệp thế đơn lực bạc, ta còn cần có người này, vì ta phân ưu.