Hình Đồ
Chương 37 : Bảo kiếm muốn sắc thì phải rèn luyện (2)
Ngày đăng: 01:36 20/04/20
Lưu Khám cắn chặt khớp hàm, lặng im chốc lát, nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Tiểu dân cũng không hối hận. Mẹ của tiểu dân từ nhỏ đã dạy tiểu dân:
làm người phải biết trả ơn. Đại trượng phu làm việc, có việc nên làm có
việc không nên làm, nhưng cái nghĩa phải có, dù chết cũng không hối hận. Lữ gia từng có ơn cứu mạng cả nhà tiểu dân, lúc tiểu dân trọng thương
cũng chưa từng vứt bỏ. Tiểu dân nghĩ, ân tình này, tiểu dân phải hoàn
trả.
Lúc nói, Lưu Khám cũng có chút hết hồn.
Hắn
có hối hận không? Không hối hận là giả? Trên thực tế nếu không phải do
Khám phu nhân yêu cầu, thì hắn căn bản không muốn ra tay giải cứu Lữ
Trạch.
Nhưng hiện tại, nếu việc đã làm rồi, có hối hận cũng
không còn ý nghĩa gì nữa. Lưu Khám nhận thấy nếu Khám phu nhân đã có
quan niệm như vậy, vậy thì Nhâm Hiêu thì sao? Luật pháp có để tâm tới
hai chữ tình nghĩa không. Tuy rằng mình đã phạm vào luật pháp, nhưng nói không chừng Nhâm Hiêu cũng sẽ bởi vì điều ấy mà khai ân.
Hắn lén nhìn Nhâm Hiêu, thấy mặt y vẫn trầm như nước.
Nhưng Lưu Khám nhạy cảm nhìn ra tia tán thưởng trong mắt Nhâm Hiêu.
Nhâm Hiêu nói:
- Lưu Khám, mặc dù ngươi trọng tình nghĩa, nhưng sợ là người ta không
cảm kích đâu...Tiêu trưởng lại, Lữ Trạch đã được đưa về chưa?
Tiêu Hà vội vã trả lời:
- Đã đưa về nhà rồi! Y theo như phân phó của đại nhân, tiểu lại đã kiểm tra gân chân của hắn, coi như chỉ là chút thương tích, nửa đời sau sẽ
là một người què, mà Lữ Trạch dường như không chút nào cảm kích, trên
đường đi chửi bới Lưu Khám không ngớt mồm, nói hắn vong ân phụ nghĩa.
Lưu Khám ngẩng lên nhìn Tiêu Hà. Vừa lúc Tiêu Hà nhìn hắn, mỉm cười, tựa như có thâm ý.
Nhâm Hiêu nói:
- Tiểu dân cam nguyện chịu tội.
- Cút hết ra ngoài đi..
Nhâm Hiêu tựa như mất hứng, vung tay áo lên mắng một câu, xoay người đi vào nội đường.
Triệu Đà đi tới vỗ vỗ lên vai Lưu Khám.
- Hảo hán!
Gã chỉ nói một câu như thế, sau đó vội vàng đi theo Nhâm Hiêu vào nội
đường, cũng không quản đám người Lưu Khám còn đang quỳ ở thượng đường,
chạy tới trước mặt Nhâm Hiêu:
- Nhâm đại ca, như vậy có hơi quá không?
Nhâm Hiêu dừng bước, khẽ lắc đầu:
- Thanh niên, dựa vào tâm huyết trong lòng để làm việc, chỉ một lời bất hòa là dễ dàng rút kiếm ra giải quyết rồi....để bọn hắn tôi luyện đi,
là giảm bớt tính tình nóng vội của bọn hắn. Chuyện này ta còn có thể áp
chế được, nhưng nếu sau này hắn có làm ra chuyện gì nữa, ta cũng không
thể nào khống chế được. Chờ hai năm khi hắn phạt tác xong, ta sẽ đề cử
với Mông đại nhân, để hắn vào đại doanh Lam Điền.
Là một tiểu tử giỏi, cũng không nên vì chút chuyện nhỏ này mà lãng phí nhân tài
được. Được rồi, việc giải thích với Mông đại nhân, ngươi làm tốt chứ?
Triệu Đà cười gật đầu:
- Nhâm đại ca yên tâm, việc giải thích với Mông đại nhân, ta sao có thể quên? Về phần phương thức cấp cứu trên chiến trường, ta đã chỉnh lý
thành văn bản, hai ngày nữa sẽ gửi tới Hàm Dương. Nếu như thật sự có tác dụng, tiểu tử này đúng là tiền đồ vô lượng đấy.
Nhâm Hiêu đứng ở trong sân, ngẩng đầu nhìn sao trên bầu trời.
- Đà, ta có một dự cảm, tiểu tử này có thể làm nên chuyện khiến chúng ta bất ngờ đấy!