Hình Đồ

Chương 38 : Mỉm cười nhìn mưa gió nổi lên (1)

Ngày đăng: 01:36 20/04/20


Tường thành của huyện Bái, thực ra vô cùng đơn sơ.



Do vị trí

địa lý khá hẻo lánh nên quy cách của tường thành dĩ nhiên không thể sánh với các thành Đại Lượng và Lạc Dương. Thậm chí còn kém hơn rất nhiều so với huyện ở gần đó là huyện Tiết và huyện Thích. Từ trong vũng lầy đào

lên khối bùn màu hơi đen đen, sau khi trộn đều, dùng khung gỗ vuông cắt

thành từng miếng một, sau khi đầm, đem đi phơi nắng, rồi đắp lên như thế liền biến thành tường thành. Hiện tại, bốn mặt tường thành của huyện

Bái chỉ cao hai ba trượng.



Loại tường thành này cũng chỉ mang tính tượng trưng.



Đừng nói khi gặp phải cuộc tấn công của quân đội chính quy, mà cho dù

là mã tặc Vương Lăng thì việc ngăn chặn thôi cũng đã vô cùng khó khăn.

Tuy nói bây giờ khắp nơi thái bình, chỉ có vùng thiểu số còn gây rối lẻ

tẻ, nhưng Nhâm Ngao vẫn đang cảm thấy nên cố gắng tu sửa lại tường thành một chút.



Vừa qua giờ dần, Lưu Khám cùng Đường Lệ và mười

mấy tù nhân dưới sự quản lý của lính coi ngục đã đến cổng thành hướng

đông của huyện Bái.



Đã vào mùa thu, nhiệt độ buổi sáng hơi

thấp, có gió nhẹ, có thể cảm thấy lạnh cả người, Lưu Khám không chịu nổi cả người run rẩy vì lạnh.



Đây là tự làm tự chịu, không thể trách ai được!



Tuy nhiên nhìn Đường Lệ ở kế bên hắn, trong lòng Lưu Khám lại dâng lên cảm giác ấm áp.



- Khám huynh đệ, đừng để ý!



Một tên ngục tốt đi đến phía trước, vỗ vào vai Lưu Khám, nói:



- Thời gian hai năm chớp mắt sẽ qua thôi, nếu vận mệnh tốt, gặp được

đại xá gì đó, nói không chừng sẽ được ra sau một năm rưỡi nữa thôi.

Chuyện của hai người ta cũng từng nghe qua rồi…Ha ha, thực ra mọi người

đều rất khâm phục hai ngươi. Ta không quản các ngươi đâu, các ngươi tự

làm việc đi. Chỉ cần đừng để Lão Tần nhân nhìn thấy, mọi người yên ổn.



Tên cai ngục này khi đó cũng là người từng đăng kí chiêu binh.



Tuy nhiên vì sức khỏe không tốt, võ nghệ cũng rất bình thường, cho nên

đã bị loại ra ngay trong ngày thứ hai. Sau đó qua sự tiến cử của Tiêu

Hà, đã được làm cai ngục của huyện Bái.



Lưu Khám không nhớ rõ tên của cai ngục đó, nên cười mỉm, cũng xem là trả lời.



Nhưng Đường Lệ thì lại đánh đối phương một cái, nói:



- Lão Tào, có lòng rồi!
chuyện một lát với Lưu Khám. Cơm trong tù tất nhiên là rất khó ăn.



Đối với Lưu Khám mà nói, trong cơm của Khám phu nhân tuy không có hương vị của hậu thế nhưng cũng rất đặc sắc. Khám phu nhân nấu nướng rất

khéo, mỗi lần sau khi tiễn mẫu thân đi, Lưu Khám đều chia phần cơm của

mình cho nhóm người trong tù, tuy mỗi người ăn không được nhiều nhưng

còn hơn những món vô vị trong tù. Theo đạo lý, cơm bên ngoài không được

gửi vào, mà Khám phu nhân mỗi ngày đều vào thăm như thế cũng không đúng

với quy định.



Nhưng ai đã để cho Nhâm Ngao trở thành cai ngục như hôm nay?



Tuy phải chịu tội “tối hình” nhưng uy danh lại cứ theo thế mà tăng lên. Ngay cả khi dẫn đi trên đường, đám đông mọi người nhìn thấy Nhâm Ngao

cũng sẽ giơ ngón tay cái lên khen ngợi.



- Hảo hán!



Đối với những nhân vật tầm thường sinh sống trong phố phường này, một lời khen ngợi đủ để khiến lòng họ cảm thấy thỏa mãn.



Theo như lời Nhâm Ngao nói, bởi vì hiện tai đã có tiếng tăm nên các cô

gái nhìn hắn ta với cặp mắt khác rồi. Có nhiều cô gái đều nhờ người đến

cửa cầu hôn Trước đây Nhâm Ngao nhà chỉ có bốn bức tường, bần hàn khó

khăn làm y không dám nghĩ đến chuyện này, thì nay giấc mộng đẹp trở

thành hiện thực.



Khi không bị ép ra ngoài lao động, Lưu Khám

hoặc là luyện võ ở chỗ trống trong ngục, hoặc là rèn luyện khí lực, hoặc là tăng cường khí lực.



Vì thế hắn còn mở ra cho mình một

phần thực đơn, nhờ Lưu phu nhân nấu cho hắn. Lúc trước vốn là chuyên gia dinh dưỡng, nên đây là việc cực kỳ đơn giản đối với Lưu Khám. Thế cho

nên Đường Lệ khen ngợi:



- Lưu Khám không phải là bị phạt tác, rõ ràng là chạy vào tù để hưởng phúc.



Lưu Khám cũng chỉ cười, cũng không giải thích.



Mà có gì giải thích chứ? Thật ra Lưu Khám thấy, ngoài điều kiện hoàn

cảnh hơi kém ra, trong ngục này vẫn được coi là thanh tịnh.



Trong thời gian này, tỉ muội Lữ Trĩ cũng thường theo Khám phu nhân đến thăm Lưu Khám.



Chỉ là mỗi lần nhìn thấy Lưu Khám, Lữ Tu đều khóc đầm đìa. Trong lòng cô ấy e là đang giấu sự áy náy không thể tháo gỡ.



Mà Lữ Trĩ lại không nói nhiều, mỗi lần đến thì ngồi ở một bên, lẳng lặng nhìn và nghe…



Thu qua đông đến, chớp mắt đã vào mùa đông lạnh buốt.