Hình Đồ

Chương 372 : Gậy ông đập lưng ông (2)

Ngày đăng: 01:42 20/04/20


Nghĩ tới đây, Tần Gia ở trên xe vung tay lên:



- Toàn quân nghe lệnh, tăng tốc...Mặt khác, phái người vào thông tri, nói...ta tới rồi!



- Vâng!



Tâm phúc của Tần Gai nâng đại kỳ lên, phóng ngựa như bay đi. Đến bên

ngoài cửa thành Lâu Thương, gã ghìm chiến mã, vẫy đại kỳ, cao giọng:



- Người trên thành nghe đây, nay có Tần đại nhân hộ quân dưới trướng

Hàn Vương lĩnh binh tới chinh phạt chiếm giữ Lâu Thương, còn không mau

mở cửa thành ra, nghênh đón tướng quân? Dám có một lời không theo, đừng

trách đại quân công thành.



Hơn nửa ngày, trên đầu thành xuất hiện một thanh niên lùn tịt, mặt tròn vo, bộ dạng tươi cười đầy vô hại, thò đầu ra:



- Đúng là Tần tướng quân sao? Vậy Tần Gia tướng quân ở đâu?



Lúc này, Tần Gia đã chỉ huy quân tới dưới thành Lâu Thương. Gã giục giã trên xe, lớn tiếng:



- Ta là Tần Gia hộ quân dưới trướng Hàn Vương, người nào trên thành đang nói chuyện đấy?



Thanh niên đứng trên đầu thành chắp tay:



- Tại hạ Lữ Thích Chi, phụng mệnh của huynh trưởng cung kính tiếp đón Tần tướng quân đã lâu.



Ồ, thì ra là tiểu đệ của Lữ Trạch.



Tần Gia mỉm cười:



- Thì ra là Lữ huyh đệ, đã sớm nghe tên của ngươi, không ngờ hôm nay

lại được gặp mặt. Lệnh huynh của ngươi đâu? Vì sao hôm nay lệnh huynh

không ra?



- À, vẫn chưa kịp nói cho tướng quân biết, Lâu

Thương này tuy rằng là do gia tỷ làm chủ, nhưng lại có rất nhiều người

không phục, vì vậy gia tỷ phải đi bắt những kẻ đó lại, giao cho gia

huynh trông giữ. Hôm nay gia tỷ đích thân tọa trấn Thương Diếu, không

thể có mặt được, vì vậy phái ta tới đây chờ đón tướng quân.



Ừm, điều này cũng là bình thường. Nghĩ Lưu Khám kinh doanh tại Lâu

Thương nhiều năm, dù gì cũng có một vài tâm phúc, nếu như canh giữ bất

lợi, trái lại sẽ làm cho tình hình hỗn loạn.



Tần Gia vừa nghĩ thế, cũng lập tức yên lòng.



Phải biết rằng , Lưu Khám làm Đô úy Tứ Thủy đã được hơn nửa năm, tin

tức hoàn toàn không có, chắc là đã xảy ra chuyện rồi. Vị Lữ phu nhân kia chỉ là một nữ tử trẻ tuổi, yếu đuối, toàn bộ mọi việc đều không có ai

để dựa vào, đương nhiên là sẽ càng thân thiết với người bên nhà mình. Mà hiện nay thời cuộc rung chuyển, một nữ nhân thì có thể làm được gì? Mà
vang lên, ngoài Ủng thành, bao tiếng kêu thảm thiết liên tục. Trên đầu

thàh, một đám văn sĩ vây quanh một nữ tử trẻ tuổi xuất hiện trong tầm

mắt của Tần Gia. Chỉ thấy tiểu giai nhân kia tuổi chừng hai mươi, vô

cùng xinh đẹp, quyến rũ. Trong mắt nàng tràn ngập sát khí, khoát tay ra

hiệu, chỉ thấy hai đại hán kéo một người đàn ông ghé vào lỗ châu mai.

Tần Gia nhìn kỹ, không khỏi lại càng hoảng sợ. Người đàn ông kia chính

là Lữ Trạch, chỉ là Lữ Trạch lúc này đã không còn phong thái oai phong

như trước nữa.



- Phản tặc nghe đây, Lâu Thương là do phu quân ta một tay xây dựng tạo nên, dốc hết tâm huyết. Nơi này là nhà của

chúng ta, bất luận kẻ nào muốn phá hủy nhà của ta, thì hãy hỏi bảo kiếm

trong tay ta có đồng ý hay không.



Lữ Tu nói xong, tay cầm một thanh kiếm chém vào cột cờ to bằng cánh tay bên cạnh mình.



- Nếu có bất kỳ ai dám nói hai chữ đầu hàng, không kể thân sơ, Lữ Tu nhất định không buông tha kẻ đó.



Nói xong, nàng giơ tay lên, trên gương mặt tú lệ tái nhợt như tờ giấy.



- TIểu muội, tha cho huynh...



Lữ Trạch thê lương gọi, ra sức giãy dụa.



- Đại ca, khoan đã...



Lữ Tu run rẩy nói:



- Năm xưa phu quân cứu tính mạng của huynh, nhưng huynh lấy oán trả ơn, ghi hận trong lòng, vài lần hại huynh ấy, cho rằng muội không biết gì

sao? Chỉ là phu quân không muốn làm khó dễ huynh, tha tính mạng của

huynh....Nhưng huynh không hối cải, trái lại còn....còn liên tục ba lần

bốn lượt chửi bới phu quân, lúc này còn gây xích mích với phụ mẫu, ý đồ

phá hủy gia viên chúng ta.



Phu quân có thể tha cho huynh, nhưng ta không thể tha cho huynh!



Lữ Tu nói đến đây, nước mắt tuôn rơi như mưa. Chỉ thấy nàng cắn răng,

bảo kiếm trong tay hạ xuống, chỉ nghe Lữ Trạch hét thảm một tiếng, một

chùm máu tươi phụt bắn xuống đầu thành như mưa, đầu người rơi xuống.



- Xâm phạm gia viên chúng ta, chỉ có chết!



Nàng trợn đôi mắt hạnh lên, hàng lệ vẫn vương vấn trên mặt, nhưng thanh âm lạnh lùng, sát ý cuồn cuộn. Mà Lữ Thích Chi đứng bên cạnh loang

loáng ánh lệ trong mắt, nhưng gã kiên cường hơn, không rơi một giọt nước mắt nào, chỉ nghiến chặt răng gằn ra một chữ.



- Giết!



Tiếng mõ vang lên, trên đầu thành Ủng thành, cung tiễn thủ vạn tiễn nhất loạt bắn ra.